Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết

Chương 37

Chương 37: Tôi rất hoang mang

Nhà tôi từ đời này qua đời khác đều yêu đương mù quáng, trong chuyện tình cảm luôn kém nhạy bén. Bố tôi, người khôn ngoan trên thương trường, từng lập nên những chiến công vang dội, nay đã gần ngũ tuần, nhưng mỗi lần đi công tác về việc đầu tiên ông làm là bế mẹ tôi quay một vòng. Uống trà chẳng phải sở thích thực sự của ông, nhưng cho đến nay, điều ông yêu thích nhất vẫn là nằm trên đùi mẹ tôi cười ngây ngô.

Quan niệm tình yêu của tôi cũng đơn giản như vậy.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ sau khi bị tổn thương trong chuyện tình cảm, nên ở tuổi 25, tôi đã phải tự phân tích rất lâu mới chịu tin rằng Quý Hành Thần thực sự yêu tôi. Trước khi Quý Hành Thần tỏ tình, tôi chắc hẳn đã thích anh ấy rồi, mới dẫn đến những sự kiện lộn xộn về tên công ty, và những cảm xúc không thể nói ra sau khi chúng tôi ở bên nhau.

Nếu bỏ lỡ Quý Hành Thần, cả đời này tôi sẽ không thể yêu ai khác nữa. Tôi không thể phân biệt được lòng dạ của những kẻ đến sau, mà cũng không muốn phân biệt.

Đó chính là nguồn gốc của sự tuyệt vọng trong tôi.

Thất bại trong việc lấy lòng, cả ngày hôm đó tôi ủ rũ. Tôi trốn vào phòng ngủ phụ trong nhà, cuộn mình trong chăn, trút nỗi lòng qua những dòng tin nhắn trên WeChat gửi cho Quý Hành Thần.

[Đồ đàn ông tồi.]

[Quyến rũ tôi nhưng lại không thích tôi.]

[Ngủ với tôi mà không chịu chịu trách nhiệm.]

[A a a a a.]

WeChat của Quý Hành Thần trở thành nơi tôi xả cảm xúc, mỗi lần bị anh làm tổn thương, tôi lại lên đó “khẩu nghiệp” vài câu.

Trên đó có đủ thứ linh tinh, bao gồm cả công thức luộc trứng trà sáng tạo đặc biệt, có cả hồi hương, lá thơm, tiểu hồi hương… đến việc tôi lấy trà Pu’er giá sáu con số một cân làm gia vị, lão Lý còn khen tôi khéo léo.

Tôi đang đang mãi trút bầu tâm sự của mình cùng với một chuỗi dấu chấm than đỏ bị chặn, điên cuồng, phát ra những lời điên rồ không thể định nghĩa, rồi một cách mơ hồ, vì những lời vô nghĩa ấy mà tôi lại suy nghĩ lang thang, nhớ lại khoảnh khắc da kề da và giấc mộng xuân không thể quên, tức giận khiến cảm xúc dâng cao, và vì thế, cơ thể cũng bắt đầu kích động theo một cách khác.

Phần bụng dưới nóng rực, căng thẳng, những ngày dài không giải tỏa khiến cơ thể tôi khát khao. Tôi hít một hơi sâu, dùng tay trấn an mình đôi chút, áp người xuống chiếc chăn mềm mại mà cọ xát. Nhưng cơ thể đã từng nếm trái cấm không dễ gì thỏa mãn, thế là trong suy nghĩ, chiếc chăn dưới thân tôi trở thành một vật thể đầy mơ mộng.

[Quý Hành Thần.]

[Tôi muốn ôm anh.]

[Muốn hôn anh.]

[Muốn… làm anh.]

[Làm anh đến chết.]

Quý Hành Thần: [?]

Nhìn dòng tin nhắn đột ngột nhảy ra trong khung trò chuyện, tôi sững sờ, đầu óc như muốn nổ tung, tôi vùi mặt vào gối, vật vã mãi mới đứng dậy và nhận ra từ khi tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung về câu đó, không còn dấu chấm than đỏ nào bảo vệ tôi nữa.

Tôi đã hối hả thu hồi tin nhắn.

Quý Hành Thần: [Cậu nói cậu muốn làm gì?]

Thu hồi không có tác dụng.

Tôi rất hoang mang.

Tin nhắn không thể hiện ngữ điệu, nhưng Quý Hành Thần không bỏ qua, trực tiếp gọi điện thoại qua WeChat, lôi tôi đang giả chết ra để giáo huấn.

Cuộc gọi được kết nối, anh không nói gì mà lại gửi tin nhắn:

Quý Hành Thần: [Cậu nói cậu muốn làm gì?]

Tôi lắp bắp mãi, cuối cùng vận dụng hết mọi suy nghĩ, từ những ý nghĩ chạy theo bản năng đến cảm xúc thật sự, nói: “Tôi chỉ là… nhớ anh thôi.”

Quý Hành Thần dù không thể đấm tôi qua màn hình, nhưng vẫn ưu tiên công việc, đánh chữ: [Không có gì thì đọc cái này đi.]

Quý Hành Thần gửi cho tôi một tài liệu điện tử, từ khi chúng tôi chia tay, công việc đều có trợ lý giao tiếp thay, Quý tổng mặc dù không quá yêu nghề, nhưng đủ chuyên nghiệp, có vẻ anh đang làm việc muộn, cần gấp tài liệu này nên mới tìm tôi.

Tôi ngừng mọi suy nghĩ lung tung, tập trung đọc kỹ hợp đồng.

Do phải thường xuyên trao đổi chi tiết, cuộc gọi vẫn duy trì, Quý Hành Thần hầu như chỉ đánh chữ, thỉnh thoảng đáp lại một câu, giọng anh khàn đặc, hơi thở nặng nề, ngay cả qua mạng cũng khiến tôi bấn loạn, thật khó chịu.

Tôi không vội để cảm xúc chiếm lấy mình, cảm tính lúc này còn mạnh hơn cả bản năng s1nh lý, bởi tôi nghe thấy tiếng anh ho khan.

“Anh Thần, anh bị cảm cúm à?”

Quý Hành Thần im lặng đánh chữ: [Viêm họng.]

Tôi trở mình ngồi dậy, nhớ lại ban ngày giọng Quý Hành Thần đã khàn đặc, mà tôi còn mang xoài chua cay tới, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Khó trách ánh mắt anh hôm đó vừa như bị cám dỗ vừa như không hài lòng, muốn ăn mà lại gắt gỏng từ chối.

Vậy là tôi lại bừng bừng khí thế.

Trong lúc trả lời tin nhắn, tôi luống cuống mặc quần áo. Tiếng động ào ào khiến Quý Hành Thần phải hỏi: “Cậu lại làm gì nữa vậy?”

“Tôi ra siêu thị mua lê. Nghe bảo viêm họng uống nước lê chưng đường phèn sẽ dễ chịu hơn. Tôi học cách nấu thử, sáng mai mang qua cho anh.”

Tôi bây giờ và tôi năm 25 tuổi có cách suy nghĩ giống nhau, cách thể hiện tình cảm cũng không khác gì. Năm đó, khi Quý Hành Thần bị viêm họng, tôi cũng nấu nước lê chưng đường phèn cho anh.

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần nhà vẫn mở cửa. Tôi thảnh thơi đi qua những con đường mà trước đây từng cùng Quý Hành Thần dạo bước: “Anh Thần, anh nhìn lên trời xem, đêm nay trăng thật là tròn.”

Ngày thứ mười chính thức theo đuổi Quý Hành Thần, tôi không thấy phiền, còn anh thì đã chẳng muốn từ chối nữa.

Anh uống hết nước lê đường phèn tôi mang tới trong ba ngày liên tiếp. Đến ngày thứ tư, anh bảo tôi dừng lại, vì anh nghĩ rằng tôi vốn chẳng có kiên nhẫn với những việc phiền phức như thế.

Nước đường phèn là tôi dậy sớm nấu, trong đó còn thêm cả ngân nhĩ, kỷ tử, táo đỏ. Nếu không sợ quá nhiều dược liệu phức tạp, tôi còn muốn bỏ thêm cả đảng sâm.

Kiên nhẫn hay không còn tùy vào đối tượng.

Tôi tự hào tuyên bố: “Tôi trưởng thành rồi mà!”

Quý Hành Thần kéo tay tôi qua, lấy ra một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.

Lần trước, khi tôi bị đá cứa vào tay, chính Quý Hành Thần là người băng bó cho tôi. Nhưng lần này, anh chỉ đặt tuýp thuốc vào tay tôi rồi thờ ơ nói: “Viêm họng của tôi khỏi rồi, cảm ơn cậu vì nước lê.”

Trước đây khi còn sống chung, Quý Hành Thần chăm sóc tôi rất chu đáo, mà sai khiến tôi lại càng thuận lợi. Còn bây giờ, anh nói cảm ơn tôi, ngay cả sự quan tâm cũng chỉ là phép lịch sự đáp lại.

Anh khỏe lại, tôi mừng lắm, nhưng cũng vì thế mà tôi mất đi một cái cớ để gặp anh.

Người không còn lạc lối trong tình cảm là tôi, còn Quý Hành Thần thì luôn nhìn về phía trước.

Dùng một mối tình mới để che lấp vết thương từ mối tình cũ là một cách tự cứu mình. Tôi lấy Quý Hành Thần để tự cứu, còn anh thì tự cứu lấy chính mình.

Ánh đèn trong quán bar nhấp nháy, u ám mà không quá ồn ào, thiên về phong cách quán bar thư giãn. Người trong quán đông đúc, tụm năm tụm ba uống rượu và trò chuyện. Ở những góc ghế riêng tư, cũng có những đôi đang quấn quýt trao nhau nụ hôn.

Quý Hành Thần cũng là một trong số đó.

Tiền Lai, kẻ nắm giữ mọi thông tin trong giới về đêm, đã gọi điện báo cho tôi: “Chủ quán là bạn tôi, mắt mũi không được tinh tường lắm, chắc không nhận ra Quý tổng. Cậu tự đến xem đi.”

Bạn bè thân thiết đều biết chuyện tôi và Quý Hành Thần chia tay. Chủ quán có thể mù mờ, nhưng Tiền Lai thì không. Cậu ta chắc chắn đã xác nhận rõ ràng rồi mới nhắn tin cho tôi.

Thực tế đúng là như vậy.

Tiền Lai cố ý gán ghép chúng tôi quay lại với nhau, nhưng vẫn không quên nói một câu giữ mạng: “Đừng nói với Quý Hành Thần là tôi mách đấy nhé.”

Thần kinh tôi như đang co giật vì tức giận, cảm thấy mình bị phản bội một cách vô lý. Nếu nói về vị trí của mình, thì rõ ràng tôi của năm 25 tuổi mới là người đáng thương hơn, nhưng tôi chẳng thể thuyết phục bản thân ngừng ghen tuông.

Anh ấy thu hút như vậy, không chỉ có mình tôi sẽ thích.

Quý Hành Thần thường ngày ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài nghiêm túc, hóa ra cũng có lúc ngồi thoải mái, cười đùa với người khác.

Ngồi bên anh là một cậu thanh niên trẻ, tầm 20 tuổi, tay còn đeo băng chơi bóng rổ. Cậu ta tràn đầy sức sống, tỏ ra nhiệt tình mà không khiến người khác thấy khó chịu.

Cậu ta không ngừng tìm đề tài để nói chuyện. Quý Hành Thần chỉ đáp lại bằng những âm đơn, hoặc lắc đầu nhẹ, nhưng như thế đã là khích lệ rất lớn. Cậu ta vừa nói vừa tìm cách ngồi gần anh hơn.

Có lẽ Quý Hành Thần cũng nhận ra, liền đổi tư thế ngồi, nhưng không tỏ ra phản đối mạnh mẽ.

“Anh còn độc thân à?”

Quý Hành Thần cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đáp lại rất tự nhiên: “Ừ, độc thân.”

Cậu ta vui mừng ra mặt, rụt rè đưa ra lời mời. Tuy nhiên, ánh mắt đầy u ám và áp lực của người đàn ông tự ý ngồi xuống — là tôi — khiến cậu ta phải dừng lại. Cậu ta khẽ chỉ về phía tôi, mượn cớ hỏi chuyện, thì thầm vào tai Quý Hành Thần: “Anh quen người này à?”

Quý Hành Thần hơi nheo mắt, đáp nhạt: “Quen.”

Cậu ta quan sát tôi, ánh mắt di chuyển qua lại giữa khuôn mặt tôi và chiếc chìa khóa xe. Có vẻ khí chất của tôi làm cậu ta không thoải mái, liền quay sang tiếp tục theo đuổi “miếng thịt Đường Tăng” của mình: “Tối nay anh rảnh chứ?”

“Anh ấy không rảnh.”

Bị tôi cắt ngang, cậu ta không vui, lại ghé tai Quý Hành Thần mách lẻo: “Bạn anh trông dữ quá, có khuynh hướng bạo lực không? Nhìn như muốn đánh người ấy.”

“Không phải bạn, là bạn trai cũ.” Quý Hành Thần cười nhạt, “Cậu ấy đúng là giống bệnh dại. Nếu tay cậu còn tiếp đặt lung tung lên eo tôi, cậu ấy có khi sẽ cắn người thật đấy.”

Cậu ta ngượng ngùng rút tay về.

Quý Hành Thần cầm ly rượu, ngón tay mân mê lớp sương trên thành ly. Anh nhấp một ngụm, nụ cười thoáng hiện cùng má lúm đồng tiền lạnh lùng mà đẹp đẽ.

Giọng anh vừa như đùa cợt, vừa như tiếc nuối: “Nhưng mà, bạn trai cũ vẫn chỉ là bạn trai cũ, bây giờ thì chẳng là gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment