Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết

Chương 47

Ngoại truyện 1: Thần Thần nguyên bản 25 tuổi x 19 tuổi

Quý Hành Thần định lật người nhưng không lật nổi.

Anh cảm thấy mình như bị một con bạch tuộc khổng lồ quấn chặt, vừa bám dai vừa ngoan cố, dù có đá cũng không thoát ra được. Trong cơn bực dọc vì bị đánh thức, anh mở mắt ra, đối diện là gương mặt một người đàn ông xa lạ, chỉ cách anh trong gang tấc.

Cả hai đều trong tình trạng quần áo xộc xệch, cơ thể anh còn mang cảm giác nhức mỏi khó nói thành lời.

Quý Hành Thần lập tức bùng nổ, thoát ra khỏi vòng ôm đó và giáng một cái tát khiến người đàn ông đang ngủ say phải tỉnh dậy ngay lập tức.

Người kia mở mắt ra, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt đầy vẻ đề phòng, sát khí trong từng đường nét gương mặt như sắp bùng lên phản công bất cứ lúc nào. Nhưng thay vì vậy, người đàn ông chỉ ngây ngẩn kéo lấy bàn tay vừa đánh mình của Quý Hành Thần, nhẹ nhàng xoa bóp.

Giọng nói không trách cứ, ngược lại còn cưng chiều: “Có đau tay không?”

Quý Hành Thần thực sự thấy tay rất đau, nhưng trong mắt anh, người đàn ông bị đánh này đúng là có bệnh.

Quý Hành Thần lạnh lùng rút tay về, âm thầm quan sát xung quanh, rồi cất giọng đầy cảnh giác: “Anh là ai? Đây là đâu?”

Giờ thì cả hai người đều trở nên bối rối.

Dẫu giỏi che giấu cảm xúc đến đâu, lúc này Lý Tự Tranh cũng không khỏi bối rối. Quý Hành Thần cũng như cậu, đều không phải kiểu người thích đùa cợt quá trớn, huống chi là kiểu nói đùa như thể đâm thẳng vào tim thế này.

Dù nhận ra sự bất thường của Quý Hành Thần, Lý Tự Tranh vẫn tiếp tục đối thoại.

“Đây là nhà của chúng ta. Em là…” Cậu ta ngừng lại, cố tỏ ra điềm tĩnh rồi hỏi ngược lại: “Anh không nhớ em là ai à?”

Quý Hành Thần vừa tức vừa ngạc nhiên, buột miệng nói: “Ai là ‘chúng ta’ với anh? Tôi có nhà của tôi!”

Hóa ra trí nhớ của Quý Hành Thần dừng lại ở bảy năm trước, vào ngày anh tròn 19 tuổi.

Anh đăng ký một trường học cách xa nhà để thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Gia đình vì muốn răn dạy anh, ngoài việc đóng học phí thì không quan tâm gì đến anh nữa. Một mình anh không có bất kỳ chút cảm giác nghi lễ nào, trải qua sinh nhật một cách lặng lẽ, rồi lên giường ngủ từ rất sớm. Nghĩ đến tính cách ngày thường của mình, lối sống đứng đắn, sạch sẽ, anh cảm thấy hoàn toàn không có khả năng mình lại đi dây dưa với một người đàn ông xa lạ.

“—Hơn nữa, tại sao tôi phải nhớ anh?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Người đàn ông trước mặt có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trên má còn hằn vết cái tát của anh. Ban đầu, vẻ mặt cậu ta không có cảm xúc gì, nhưng khi nghe câu đó, đôi mắt cậu ta bỗng đỏ hoe.

“Chúng ta quen nhau năm năm, bên nhau hai năm. Anh từng nói yêu em, gọi em là chồng… Như thế đã đủ làm lý do chưa?”

Lý trí của Quý Hành Thần như bị một cú sốc đánh văng lên tận mây xanh. Do thiếu thông tin và không thể xử lý nổi lượng tin tức quá lớn, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, đồng tử giãn rộng vì kinh ngạc.

“Năm năm gì cơ?”

Sau một hồi trò chuyện đầy lệch pha, Quý Hành Thần nhìn vào gương trên bồn rửa mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống: Hóa ra anh đã ngủ một giấc, rồi tỉnh dậy và trở thành bản thân “bảy năm sau”.

Lý trí mách bảo anh rằng tình trạng này có lẽ là do mất trí nhớ. Anh nên ngồi xuống và nghiêm túc nói chuyện với người đàn ông này để tìm hiểu rõ sự việc. Nhưng không may, lý trí của anh vẫn còn đang bay lơ lửng tận trời cao, nhất là khi phát hiện cơ thể mình chi chít những dấu vết của h0an ái.

“Thần Thần.”

Quý Hành Thần cau có dùng khăn lau mạnh những dấu hôn trên cổ, sau đó ném thẳng chiếc khăn vào người đã để lại những dấu vết này – người được gọi là chồng trên danh nghĩa của anh: “Đừng gọi thân mật như thế, tránh xa tôi ra!”

“Được” Lý Tự Tranh dứt khoát từ chối cuộc gọi công việc từ trợ lý, lùi ra khỏi tầm mắt của Quý Hành Thần và nói: “Quần áo em để đây rồi. Em sẽ ở ngoài cửa, cần gì cứ gọi cho em.”

Sau một thời gian dài xây dựng tâm lý, Quý Hành Thần cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc của mình. Người đàn ông bận rộn với công việc vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Trên bàn trà trước mặt là một tô mì chay với trứng luộc và vài món ăn kèm hợp khẩu vị của anh. Khung cảnh đơn giản nhưng tràn đầy hơi thở của cuộc sống thường ngày.

Khi thấy anh xuống lầu, Lý Tự Tranh dùng tay kiểm tra nhiệt độ của bát mì: “Nguội rồi, em sẽ nấu lại tô khác cho anh.”

“Tôi không đói.” Quý Hành Thần khẽ động lòng, trong lòng cũng dâng lên chút áy náy: “Mặt anh còn đau không?”

“Không sao.”

“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mất bình tĩnh.” Quý Hành Thần khẽ mím môi, ngồi xuống sofa đối diện: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Đương nhiên.”

Người đàn ông tỏ ra rất nhã nhặn, kiên nhẫn trả lời mọi thắc mắc dù lớn hay nhỏ của anh. Sự bất an trong lòng Quý Hành Thần dần dịu lại, và anh bắt đầu nảy sinh chút thiện cảm với người này. Hoặc có thể, trong sâu thẳm trái tim mình, anh vốn đã dành sẵn một tình cảm đặc biệt cho người này. Khi tâm trí trống rỗng, những cảm xúc ấm áp ấy lại tự nhiên tràn ra.

Sau khi hỏi thăm về tình hình hiện tại và tiếp tục câu chuyện gia đình, khi biết rằng mình vì come out mà cắt đứt quan hệ với gia đình, Quý Hành Thần lại cảm thấy hụt hẫng.

Sau một giấc ngủ dài, thời gian đã trôi qua bảy năm, bố mẹ đã đuổi anh ra khỏi nhà, và nhận người khác làm con nuôi. Đối với một người bình thường, cú sốc này chắc chắn không dễ vượt qua.

Anh vừa rơi hai giọt nước mắt vì quá xúc động, người đàn ông đối diện đã luống cuống cả lên, quỳ một chân xuống trước mặt anh, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.

“Nếu anh cần, em có thể lập tức tìm cách liên lạc với gia đình anh, xin lỗi bố mẹ anh để hòa giải. Anh đừng buồn.”

Công khai come out với gia đình, liệu anh có thực sự làm chuyện hoang đường như vậy? Có thể lắm — trong gia đình bị bó buộc bởi những khuôn phép cứng nhắc, việc lên tiếng bằng con người thật của mình có lẽ chính là sự nổi loạn mà anh đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Quý Hành Thần nhìn người đàn ông đang chăm sóc mình, và nhận ra rằng bản thân không phải không có nhà.

Nỗi tủi thân trong lòng anh dần tan biến. Nếu đây là tương lai của mình, dường như cũng không đến nỗi tệ.

“Vậy anh có thể giúp tôi quay lại không?”

Lý Tự Tranh cúi mắt xuống, một cách tự nhiên chỉnh lại cúc tay áo sơ mi của Quý Hành Thần thật chỉnh tề, hành động như thể đang níu giữ tay áo của anh, không muốn anh rời đi. Cậu ta hỏi: “Anh muốn quay lại đâu?”

Quý Hành Thần cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy thời gian.

“Quay lại bảy năm trước.”

Ánh mắt Lý Tự Tranh dừng lại một chút, rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước được không?”

Quý Hành Thần cảm thấy người đàn ông này đang ám chỉ rằng mình không ổn về mặt tinh thần.

“Tôi không có bệnh!”

“Được được được, không có bệnh.” Lý Tự Tranh vội vã đồng ý, sau đó vừa dỗ dành vừa thuyết phục, đưa Quý Hành Thần đến bệnh viện để kiểm tra từ đầu đến chân.

Kết quả kiểm tra cho thấy, việc mất trí nhớ là sự thật.

Quý Hành Thần vẫn không thể chấp nhận sự thật này, cảm thấy thế giới xung quanh mình quá xa lạ, không thể nhận ra bản thân trong thân phận hiện tại.

“Không sao đâu, chúng ta làm lại từ đầu nhé. Em tên là Lý Tự Tranh, là bạn trai của anh, 25 tuổi, làm trong ngành thương mại điện tử, bố em là một doanh nhân bất động sản, mẹ là bác sĩ nhi khoa — thứ Bảy tuần sau là sinh nhật anh, bố mẹ em muốn mời anh về nhà cùng tổ chức. Bố mẹ em rất thích anh và rất mong anh sẽ về.”

Quý Hành Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, không nhịn được hỏi: “Nếu tương lai anh sẽ là bạn trai của tôi, thì…”

Lý Tự Tranh sửa lại: “Không phải là tương lai, mà là hiện tại.”

Quý Hành Thần tiếp lời: “Vậy anh có thích tôi không?”

Mặc dù ánh mắt của Lý Tự Tranh khi nhìn anh luôn tràn đầy sự tập trung và sâu lắng, đối với bất kỳ câu hỏi nào của anh, cậu ta đều trả lời một cách dứt khoát. Nhưng với câu hỏi cơ bản nhất này, Lý Tự Tranh lại ngừng lại.

Trong không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Quý Hành Thần nín lặng, những nghi ngờ dần dần lắng xuống — Chẳng lẽ đến mức này mà tình cảm của hai người vẫn không ổn định?

Có hy vọng thì mới có thất vọng, Quý Hành Thần vốn nghĩ rằng mình đang được người yêu hiện tại yêu thương hết mực, nhưng hy vọng vừa dấy lên đã bị dập tắt, để lại cảm giác mất mát gấp bội. Anh quyết định dập tắt những cảm xúc đang dao động trong lòng mình, kịp thời ngăn lại sự xao động

Anh buộc phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

Nhưng đối phương lại không chịu hiểu. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Biết rõ tình huống hiện tại, người đàn ông vẫn dùng thái độ chín chắn, lý trí để giao tiếp với anh, nhưng đến cuối cùng, lại cố tình hỏi một câu đầy mơ hồ:

“Quý Hành Thần, giờ anh không còn yêu em nữa sao?”

Quý Hành Thần với ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn thẳng vào người kia, đáp lại câu hỏi vô nghĩa ấy. Không chút e dè, anh nói thẳng: “Tôi đang cân nhắc có nên chia tay với anh không.”

“Không chia tay!”

Người đàn ông kia lúc này đã không thể che giấu bản chất thật sự, mặt mày vẫn giữ vẻ tao nhã, nhưng trong ánh mắt có chút tàn nhẫn, khó phân biệt là do đau đớn hay là vì điên cuồng.

Chó hoang sẽ cắn người, còn chó nhà bị chủ nhân vô cớ vứt bỏ chỉ biết lạc lõng quanh quẩn tại chỗ: “… không chia tay.”

“Bây giờ… bây giờ không phải là lúc để cân nhắc những chuyện này.” Giọng nói của Lý Tự Tranh đầy hoang mang, như thể sợ hãi khi phải nghe một lời tuyên án từ miệng đối phương. Lời lẽ và lý do của cậu ta tràn đầy sự tự lừa dối và gượng gạo, cuống quýt đứng dậy rời đi, nhưng lại không nỡ đi quá xa: “Em sẽ đi hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh của anh, cần gì thì gọi cho em.”

Quý Hành Thần dường như nghe thấy âm điệu nghẹn ngào kìm nén trong giọng nói của Lý Tự Tranh khi quay lưng bước đi.

Bệnh viện không thể cung cấp phương pháp điều trị hiệu quả, chỉ có thể dùng cách tiếp cận từ những thói quen thường ngày để khơi gợi lại ký ức đã mất.

Ở tuổi 19, Quý Hành Thần mang nét tính cách phù hợp với độ tuổi: nhạy cảm, bồng bột, nhưng vẫn làm mọi việc theo quy củ, trọng kế hoạch và trật tự trong cuộc sống. Anh rất hợp tác với quá trình hồi phục trí nhớ, giữ thái độ nghiêm túc trong việc tái hiện hình ảnh một nhà lãnh đạo sáng suốt.

— Nhưng kết quả: Thất bại.

Trong công ty, những chuyện cũ chưa giải quyết xong thì những việc mới đã đến, không có thời gian để làm quen, chỉ trực tiếp bước vào thực tế và nhận về toàn những sợi dây rối trong đầu. May mắn là người đàn ông giúp anh xử lý công việc rất đáng tin cậy. Lý Tự Tranh từng bước giúp anh làm rõ công việc, kiên nhẫn chỉ dạy, nhưng dường như sự giúp đỡ ấy chỉ để đổi lấy thêm một giây nhìn nhận từ Quý Hành Thần.

Quý Hành Thần tiếp thu và học hỏi, vừa làm việc vừa chú ý đến người đàn ông luôn quan tâm mình.

Lý do mà Lý Tự Tranh đưa ra để giúp đỡ anh luôn khách quan, công tâm. Nhưng khi liên quan đến lợi ích cá nhân, cậu ta lại nói một đằng nghĩ một nẻo. Trong công việc, cậu ta nghiêm khắc, không nương tay khi trách mắng người khác. Tuy nhiên, đối với Quý Hành Thần, mọi lỗi lầm đều được bao dung.

Quý Hành Thần chưa rõ liệu Lý Tự Tranh có thích mình hay không, nhưng từ những nhịp đập trái tim hỗn loạn, anh bắt đầu nhận ra mình thật sự thích người đàn ông này.

Quý Hành Thần khi suy nghĩ thường có rất nhiều động tác nhỏ, đến mức làm rụng gần hết lá của chậu cây lục thảo trong văn phòng của Lý Tự Tranh. Chậu cây này vốn được vị tổng giám đốc chăm sóc rất cẩn thận. Quý Hành Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị mắng, nhưng ngược lại, Lý Tự Tranh mặt không đổi sắc, trực tiếp mang đến một chậu cây khác, với lá xanh um và không dính bụi, để anh tùy ý nghịch ngợm.

Quý Hành Thần: Thích thêm một điểm.

Lý Tự Tranh có một cuốn sổ ghi chép công việc, Quý Hành Thần không có thói quen lục lọi đồ của người khác, nhưng gió thổi qua có lẽ cũng vô tình làm cuốn sổ mở ra, và một trang giấy với các con số và đầy đủ tên của Quý Hành Thần lộ ra trước mắt.

Hiển nhiên, Lý Tự Tranh hiểu rõ cuốn sổ ấy chứa đựng điều gì hơn ai hết. Quý Hành Thần thoáng nhận ra, qua ánh mắt nhìn trộm, rằng hàng mi của đối phương khẽ rung, khuôn mặt bỗng nhiên phủ một lớp đỏ nhàn nhạt, như đang ngại ngùng.

Cậu ta thực sự có cảm giác gì với mình?

Quý Hành Thần: Nghi hoặc thêm một điểm.

Cảm giác thích và nghi ngờ dần dần khiến Quý Hành Thần mất kiên nhẫn.

Đến tối, cửa phòng ngủ chính của Quý Hành Thần bị gõ. Người bạn đời hiện tại của anh—người đã ngủ riêng phòng vài ngày trước—xuất hiện trước cửa, tay cầm một tập hồ sơ bệnh án.

“Em mắc chứng rối loạn giấc ngủ, chỉ khi ngủ cùng anh mới có thể nghỉ ngơi tốt.”

Lý do này có vẻ hơi khó tin, giống như một cái cớ quen thuộc hơn là sự thật. Tuy nhiên, thái độ của Lý Tự Tranh rất chân thành, mà mấy ngày gần đây Quý Hành Thần cũng ngủ không ngon, luôn cảm thấy bên cạnh trống trải.

Lý Tự Tranh cam kết: “Chúng ta chỉ đơn giản là ngủ cùng nhau, em sẽ không làm gì vượt qua ý muốn của anh đâu.”

Quý Hành Thần đành để cậu ta vào phòng.

Khi thực sự nằm bên nhau, Quý Hành Thần hối hận — Anh đã đánh giá thấp sự hấp dẫn giữa hai người.

Ở Ở tuổi trẻ khí huyết sôi sục, nằm cạnh người mà bản thân vừa có quan hệ tình cảm vừa có thiện cảm, thật khó để chỉ ngủ một cách đơn thuần.

Người đàn ông cao lớn bên cạnh như một thực thể hiện diện đầy áp lực. Mặc dù Lý Tự Tranh nằm rất ngay ngắn, không vượt quá giới hạn, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng của nam tính, và cả hơi thở nhịp nhàng nhưng đầy mê hoặc của cậu ta, tựa như những sợi dây vô hình len lỏi qua không khí, quấn lấy Quý Hành Thần.

Anh cảm thấy cực kỳ bối rối, cảm giác bối rối ấy lại bị những lo âu trong lòng làm cho lẫn lộn thành sự khó chịu.

Quý Hành Thần ở tuổi 19, tâm lý anh rất trực tiếp, lại một lần nữa đề cập đến việc chia tay.

“Trong vài ngày qua, tôi đã suy nghĩ kỹ, anh thực sự rất tốt, nên tôi nghĩ mình càng phải nghiêm túc trong mối quan hệ với anh, chúng ta tạm thời chia tay đi, tôi muốn có chút thời gian để tiêu hóa những cảm xúc hỗn loạn này.”

Vừa nói ra, Quý Hành Thần đã lập tức hối hận. Anh đã nghĩ đến khả năng đối phương đồng ý, từ chối, hoặc phản ứng khác, nhưng không ngờ rằng chỉ một câu chia tay lại khiến người đàn ông này bật khóc.

Lý Tự Tranh dường như không nghe thấy gì, cứ thế từ giả vờ ngủ chuyển sang giả vờ chết, nếu không phải Quý Hành Thần vì những lo lắng trong lòng mà lăn qua lăn lại trên giường, vô tình chạm phải chiếc gối ướt đẫm nước mắt, có lẽ anh vẫn không biết rằng Lý Tự Tranh đã lặng lẽ khóc một đêm bên cạnh mình.

Ngay cả khi Quý Hành Thần rút lại lời chia tay, anh cũng không thể dỗ dành được người kia.

Người đàn ông khóc trong im lặng và đầy tủi thân, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng khi mở miệng lại nghẹn ngào. Nước mắt tuôn rơi như đang trách móc: “Anh không yêu em nữa.”

“Anh có phải… từ đầu đến cuối chưa từng thích em không?”

“Tôi đang dần nhớ lại anh, cũng đang bắt đầu thích anh.”

Lý Tự Tranh nghẹn ngào hỏi: “Vậy tại sao vẫn muốn chia tay? Có phải em làm gì khiến anh thấy ghét em không?”

“Vấn đề tôi hỏi trước đó, mà tôi cũng rất quan t@m đến cảm nhận của anh về tôi. Nhưng tôi không nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh.”

Không để đối phương có cơ hội rời xa thêm nữa, Lý Tự Tranh siết chặt vòng tay, ôm lấy Quý Hành Thần như thể sợ anh biến mất.

“Anh hỏi lại em một lần nữa đi.”

“Anh có thích tôi…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Người bị hỏi vội vàng cướp lời, đáp ngay không chút ngập ngừng: “Thích.”

Jeff: Vì QHT đang ở trong tâm thái là 19 tuổi, nên gọi LTT là anh, xưng tôi. Còn LTT vẫn xưng anh – em như bình thường.

Bình Luận (0)
Comment