Có lẽ vì ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc kim bạc quá lâu, Tần Kiêu bất ngờ đứng bên cạnh cô, nói: "Khi về, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, xin cấp một bộ kim bạc mới cho đồng chí Tô."
Giọng nói của Tần Kiêu rất trầm ấm và có sức hút, như tiếng bass đầy quyến rũ, khiến trái tim đau đớn của Tô Nguyệt Hi bỗng dừng lại một giây, tai cô cũng hơi nóng lên.
Cô mất tự nhiên, vén mái tóc của mình ra sau tai, "Cái này cũng có thể xin được à?"
"Dĩ nhiên," Tô Hồng Hưng giúp cô giải đáp, "Kim bạc của em bị hỏng là vì cứu đồng đội của bọn anh, quân đội chắc chắn sẽ hoàn lại tiền cho em."
Có lời của anh trai, cô cảm thấy yên tâm hơn.
Sau một giờ căng thẳng, khi mọi việc đã kết thúc, bấy giờ cô mới nhận ra mình đã mệt nhoài, tay cũng hơi tê rần.
Quá mệt mỏi, cô không quan tâm đến hình tượng nữa, chỉ tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống.
Dù nghỉ ngơi, cô cũng không lơ là, tiện thể nắm lấy tay của một người lính bên cạnh mình, giúp anh ta kiểm tra mạch.
Nhưng khi kiểm tra mạch lần này, Tô Nguyệt Hi lại phát hiện ra vấn đề.
Mạch chậm và có vẻ lạnh, đây là dấu hiệu của bệnh sốt rét ác tính.
Tô Nguyệt Hi lại thử nhiệt độ cơ thể của đồng chí này, quả nhiên rất nóng.
Thực ra, bệnh sốt rét ác tính, lâm sàng còn có triệu chứng run lạnh, ra mồ hôi nhiều.
Có điều, vì mấy đồng chí này đều bất tỉnh, lại còn bị ngộ độc, phản ứng quá nhỏ, Tô Nguyệt Hi mới không chú ý đến.
Ôi! Vừa bị ngộ độc lại còn mắc sốt rét, đúng là chó cắn áo rách, ba đồng chí này cũng quá thảm rồi.
Vẻ mặt của Tô Nguyệt Hi trở nên khó coi, Tô Hồng Hưng là anh trai, không cần phải vòng vo, trực tiếp hỏi Tô Nguyệt Hi, "Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta mau mau trở về đi! Họ còn bị sốt rét nữa, cần phải nhanh chóng uống thuốc điều trị, đào thải ấu trùng trong cơ thể. Nếu kéo dài, sẽ làm tổn thương nghiêm trọng tới gan và thận của các đồng chí, cộng thêm bị ngộ độc thì đến thần tiên cũng khó cứu."
Sốt rét thực chất là do con người sống lâu dài trong không khí ô nhiễm, bị muỗi độc cắn, trong cơ thể còn sót lại ấu trùng muỗi.
Điều trị sốt rét bằng thuốc Đông y rất hiệu quả, nhưng phải kết hợp với châm cứu, Tô Nguyệt Hi mới vội vã muốn trở về.
Nếu là bệnh khác, đám Tần Kiêu có thể không biết.
Nhưng sốt rét, họ lại rất rõ ràng.
Làm nhiệm vụ trong rừng quanh năm, bị muỗi đốt chính là chuyện thường ngày.
Muỗi thường còn đỡ, chủ yếu là ngứa.
Nhưng nếu bị côn trùng độc hoặc muỗi truyền ký sinh trùng sốt rét cắn, hậu quả sẽ nghiêm trọng, kịp thời điều trị có thể giữ lại một mạng sống, nếu phát hiện muộn, thì chỉ có thể chờ chết.
Ba người anh em của mình quá nhiều tai ương, Tần Kiêu vừa thở dài một hơi, lập tức ra lệnh: "Chúng ta tăng tốc, nhanh chóng trở về."
"Rõ!"
Những người lính đang ngồi nghỉ, nghe mệnh lệnh của Tần Kiêu, trong nháy mắt đã đứng thẳng người, sẵn sàng lên đường.
Tần Kiêu vẫy tay, mọi người lập tức lên đường.
Tô Nguyệt Hi cùng mọi người rời đi, trên đường về, cô còn nhắc nhở mấy người Tần Kiêu nhớ lại xem họ có ăn phải loại thực vật không phổ biến nào, hoặc bị động vật nào cắn không?
Tần Kiêu rất chắc chắn nói, trên đường đi, họ ăn lương khô, uống nước tự mang theo hoặc là nước đã đun sôi, chắc chắn không ăn bất cứ thứ gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-121.html.]
Là lính biên phòng, không ăn không uống bất kỳ thứ gì trong rừng và nước đều là kiến thức cơ bản.
Hơn nữa, nếu thực sự là do thức ăn hoặc nước có vấn đề, thì người bị ảnh hưởng không chỉ có ba người, mà là tất cả mọi người.
Tô Nguyệt Hi hiểu điều này, cô chỉ muốn cẩn thận hơn một chút, muốn loại bỏ mọi yếu tố không chính xác.
...
So với những người đàn ông được huấn luyện lâu năm, Tô Nguyệt Hi không chỉ yếu thế về thể chất mà còn là "đôi chân ngắn".
Đúng vậy, khi đám lính tăng tốc, Tô Nguyệt Hi dùng cách đi bộ bình thường hoàn toàn không thể đuổi kịp họ, chỉ có thể chạy chậm.
Còn về việc giảm tốc độ, đó là điều không thể, ba đồng chí lính vẫn đang chờ được cứu chữa, họ có thể sớm một phút trở về với đơn vị, là họ có thể sớm một phút thoát khỏi nguy hiểm.
Tô Nguyệt Hi tập trung chạy chậm, mệt đến mức phát ra tiếng thở dốc, bất ngờ, trước mặt cô xuất hiện một bóng lưng không quá rộng nhưng đầy rắn rỏi.
"Đồng chí Tô, để cô có thể nghỉ ngơi tốt và cứu giúp mấy đồng đội của tôi, tôi cõng cô nhé!"
Tô Nguyệt Hi bị hành động bất ngờ của Tần Kiêu làm cho sững sờ, trong đầu anh rốt cuộc nghĩ gì vậy, lại có thể nghĩ ra cách này?
Cô còn là một cô gái trẻ, chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với đàn ông, Tần Kiêu làm vậy đã suy nghĩ đến cảm xúc của cô chưa?
Tô Hồng Hưng vốn tập trung vào việc đi vội vã, bỗng nhiên nghe thấy người bạn thân nói vậy, lập tức trở nên giận dữ như sư tử.
"Tần Kiêu, tôi coi cậu như anh em, cậu lại dám ra tay với em gái tôi, chúng ta đừng bạn bè gì nữa!"
Tần Kiêu nhìn Tô Hồng Hưng với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn cứu đám Cát Dũng thôi."
Tô Hồng Hưng mặt mày tái mét, nghiến răng nói: "Ý định của cậu tốt đấy, nhưng sao cậu không gọi tôi? Nếu em gái tôi bị cậu ôm ấp, sau này làm sao em ấy lấy được chồng?"
Tần Kiêu hơi xấu hổ, anh chỉ nhớ rằng Tô Nguyệt Hi là một bác sĩ, quên mất cô còn là một cô gái nữa.
"Xin lỗi, đồng chí Tô, tôi xin lỗi cô."
Tô Nguyệt Hi chẳng muốn nhìn Tần Kiêu lấy một cái, "Nhanh lên! Không còn thời gian nữa."
Tô Hồng Hưng liếc mắt nhìn người bạn báo hại Tần Kiêu này một cái, rồi quay lưng đi theo Tô Nguyệt Hi, còn nói, "Em, để anh cõng nhé!"
"Không cần đâu," Tô Nguyệt Hi kiên quyết phản đối.
Dù cô và Tô Hồng Hưng là anh em ruột, nhưng cả hai đều đã lớn, giữa anh em phải có ranh giới, Tô Nguyệt Hi tuyệt đối không chịu nằm trên lưng anh trai mình.
Tô Nguyệt Hi phản đối mạnh mẽ, Tô Hồng Hưng chỉ đành từ bỏ.
Nhưng Tô Hồng Hưng lại giơ tay ra nói: "Vậy anh đỡ em được không?"
Điều này thì không thành vấn đề, cầm tay không tính là tiếp xúc quá mức thân mật.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Tô Hồng Hưng, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi nữa.
Con đường họ đi mất một tiếng rưỡi khi đến, nhưng lúc về chỉ mất bốn mươi phút.
Cuối cùng cũng trở về bệnh viện, Tô Nguyệt Hi mệt nhoài, bảo Tô Hồng Hưng đi tìm viện trưởng thông báo cho tất cả các bác sĩ, tiến hành hội chẩn cho ba người lính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nguyệt Hi chủ yếu hy vọng các bác sĩ khác có thể phát hiện ra loại độc nào trong cơ thể binh lính, còn về bệnh sốt rét, cô có thể chữa trị.
Độc tố trong cơ thể mấy người lính tạm thời được kiềm chế, Tô Nguyệt Hi bắt đầu điều trị sốt rét cho họ.