Mình thực sự có vấn đề sao! Hứa Quang Minh mặt mày u ám, tâm trạng phức tạp.
Anh ấy ngồi phịch xuống giường, cúi đầu nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Em để anh bình tĩnh một chút đã.”
Tô Nguyệt Hi không nói gì, để cho anh họ của mình yên tĩnh, cô tự mình đi đến bàn làm việc của anh họ, cầm bút viết đơn thuốc.
Mất khoảng ba phút, Hứa Quang Minh mới hồi lại tinh thần, anh ấy hỏi bằng giọng khàn khàn: “Nguyệt Hi, rốt cuộc anh bị bệnh gì vậy?”
“Đó là thiếu hụt thận dương, tục gọi là suy thận.”
Kết luận này làm Hứa Quang Minh choáng váng, anh ấy mất tiếng vài giây, mới khó khăn hỏi: “Khó... khó chữa không?”
Tô Nguyệt Hi lắc đầu: “Tất nhiên là không khó, ăn thuốc đúng cách, sẽ nhanh chóng khỏi, em đã viết cho anh một đơn thuốc, anh họ mang nó đến bệnh viện để bác sĩ xem xét. Nếu bác sĩ thấy ổn, thì lấy thuốc theo đơn, nếu bác sĩ không đồng ý thì nghe theo bác sĩ."
“Sau khi lấy được thuốc, anh mang lại cho em, em sẽ làm thành thuốc viên, như vậy không chỉ tiện lợi khi uống mà hiệu quả thuốc cũng tốt hơn.”
"Được được được.” Hứa Quang Minh gật đầu liên tục, cảm thấy yên tâm.
Nếu đơn thuốc không có vấn đề thì tốt, dù có vấn đề, bác sĩ ở bệnh viện cũng có thể nhận ra, anh ấy không cần lo lắng bị Tô Nguyệt Hi chữa hỏng.
"Nguyệt Hi, chúng ta đi thôi!" Hứa Đình bắt đầu giục Tô Nguyệt Hi.
Tô Nguyệt Hi vô thức bước ra ngoài, Hứa Quang Minh đột nhiên hai tay chắp lại cầu xin cô: “Nguyệt Hi, chuyện này nhất định không thể nói ra ngoài!"
Tô Nguyệt Hi cố tình làm vẻ mặt dữ tợn: “Anh họ, anh coi em là người như thế nào, nếu em không muốn giữ bí mật cho anh, vừa rồi ngoài kia em đã nói ra trước mặt mọi người rồi."
"Ha ha, anh biết em họ anh tốt nhất mà, một ngày nào đó anh họ sẽ mời em ăn cơm." Hứa Quang Minh sợ thật sự làm Tô Nguyệt Hi tức giận, vội vàng làm lành với cô.
Tô Nguyệt Hi: “Thế mới phải.”
Nhưng trước khi đi, Tô Nguyệt Hi lại thêm một lời khuyên: “Anh họ, em nghĩ anh nên nói rõ với cậu mợ, chị dâu, những năm qua vì chuyện con cái, chị dâu đã phải chịu nhiều uất ức. Nếu anh không nói rõ, sau này nếu chị ấy biết được, sẽ xa lánh anh."
“Còn mợ, nếu anh không nói, bà ấy sẽ mãi không hài lòng với chị dâu, gây chuyện với chị ấy, điều này sẽ khiến gia đình không yên, anh kẹt giữa cũng khó xử.”
"Em nói có lý." Hứa Quang Minh chìm vào suy tư.
Ban đầu anh ấy không muốn nói cho ai biết, dù sao cũng quá mất mặt.
Nhưng so với việc gia đình không yên, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, có vẻ như mất mặt cũng không quan trọng.
Hơn nữa, mất mặt cũng chỉ trước mặt người nhà, người ngoài không biết, anh ấy không bị người khác chế giễu, vậy thì không có gì đáng ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-15.html.]
…
Nhà cậu Tô có tới bốn người làm, ông bà ngoại Tô ở nông thôn không tiêu nhiều tiền, lại không có con cái, vì thế nhà họ Tô không thiếu tiền.
Khi Tô Nguyệt Hi và mẹ cô đi, trong túi đã có tới bốn trăm đồng, không thiếu một xu.
Cầm nhiều tiền như vậy, Hứa Đình hơi hoảng sợ, trên đường đi nói nhỏ: “Sáng sớm ngày mai mẹ phải mau chóng đi gửi tiền, cầm nhiều tiền như thế không ngủ yên được.”
Tô Nguyệt Hi thấy mẹ mình lo lắng, liền nói thêm: “Hay là để con giữ hộ! Đảm bảo không thiếu một xu."
"Đừng mơ.” Hứa Đình liếc Tô Nguyệt Hi một cái: “Số tiền này, đừng hòng động vào một xu.”
Tô Nguyệt Hi:??? Đột nhiên ngơ ngác.
"Mẹ ơi, con làm gì sai khiến mẹ tức giận vậy?" Tô Nguyệt Hi tự kiểm điểm bản thân theo bản năng.
Cô không hề nghĩ đến việc mẹ mình muốn giữ hết tiền cho riêng mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong tiểu thuyết không hề có khoản tiền này, khi nguyên chủ xuống nông thôn, Hứa Đình vẫn gom được hai trăm đồng cho nguyên chủ mang theo, làm sao bà có thể là người tham tiền của con gái.
Quả nhiên, Hứa Đình không phụ lòng tin của Tô Nguyệt Hi.
"Con còn dám hỏi?" Hứa Đình tức giận nhìn Tô Nguyệt Hi: “Đừng tưởng mẹ không biết, tiền tiêu vặt hàng ngày mẹ cho con, con đều dùng hết cho Trịnh Hạng Nam."
“Con còn không giữ nổi vài đồng, nếu tất cả tiền giao cho con, khi con xuống nông thôn còn sót lại bao nhiêu?”
“Dù sao thì con cũng đừng mơ đụng vào số tiền đó, chờ con xuống nông thôn rồi hãy nói.”
Tô Nguyệt Hi lúc đầu còn tỏ vẻ ấm ức: Tim đập loạn, cổ co lại.
Tô Nguyệt Hi không dám nói, cô không chỉ lấy tiền tiêu vặt mẹ cho mà còn lấy hết tiền anh trai gửi lén cho Trịnh Hạng Nam.
Nếu mẹ cô biết số tiền lớn như vậy bị Trịnh Hạng Nam lừa gạt, chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn bóp cổ cô.
Vì vậy, cô phải nhanh chóng vạch trần Trịnh Hạng Nam và Tô Hiểu Mai, đòi lại tiền, mới có thể bảo toàn mạng sống.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, vừa nhắc đến Trịnh Hạng Nam, về nhà đã thấy Trịnh Hạng Nam ở nhà.
Tô Nguyệt Hi và mẹ cô trở về vào một thời điểm không thích hợp, Tô Hiểu Mai đang ngồi đối diện với Trịnh Hạng Nam.
Dù hai người không làm gì quá giới hạn, nhưng không khí giữa họ rất kỳ lạ.