Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 150

Tô Nguyệt Hi nhìn thấy ánh mắt ướt đẫm của chú voi nhỏ, lòng cô đau xót không thôi, vươn tay vuốt ve cái vòi, nói: "Ngoan nào, em cứ theo chị sống một thời gian, đợi khi em khỏe lại, chị sẽ gọi mẹ em đến đón."

Dĩ nhiên là chú voi nhỏ không thể hiểu lời Tô Nguyệt Hi nói, nhưng vì cô là người đã đỡ đẻ cho nó, nên nó tự nhiên có cảm tình với Tô Nguyệt Hi, giống như một đứa trẻ, dựa đầu vào người cô, cứ như vậy tiếp tục rầm rì.

Trong khi Tô Nguyệt Hi đang an ủi chú voi nhỏ, những người lính canh gác đã nhanh chóng bắt được con trâu và con dê núi, chúng bị bị con voi lớn dọa làm cho chân mềm nhũn.

Những người đứng xem vốn chỉ là để giải trí, khi nhìn thấy Tô Nguyệt Hi và một chú voi con màu hồng thân mật không thể tách rời, ai nấy đều ghen tị không thôi.

Mai Uyển Ngọc cũng không biết nói gì thêm, bà ấy không thể ngờ voi mẹ lại thực sự cho phép Tô Nguyệt Hi nuôi chú voi con.

Điều này thực sự quá khó tin...

Không chỉ người thường, ngay cả những người lính đã trải qua nhiều sự kiện cũng là lần đầu tiên chứng kiến chuyện này.

Nhưng hầu như không ai phản đối việc Tô Nguyệt Hi nuôi chú voi nhỏ, đây là một chú voi đấy! Hơn nữa là voi trắng, thực sự có thể được ví như một bảo vật.

Trước đây ngay cả bóng dáng cũng không thể thấy, bây giờ lại được nuôi trong đơn vị quân đội, có thể nhìn thấy hàng ngày. Đây có thể coi là một điều may mắn lớn từ trên trời rơi xuống, mọi người đón nhận không kịp! Ai lại phản đối cơ chứ!

Là con voi đầu tiên gia nhập cuộc sống quân đội, thậm chí Chu Thành Hùng cũng rất coi trọng, đã phân công một số quân nhân xây dựng một túp lều nhỏ bằng tre cho con voi bên cạnh ký túc xá của Tô Nguyệt Hi.

Lương thực của con voi, trâu rừng và dê núi, cũng được nuôi ngay bên cạnh nó.

Ban đầu, hai con vật hoang dã này rất ngang ngược, nhưng vì có con voi, chúng giống như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn đến lạ lùng.

Ngay cả sữa cũng suýt chút nữa biến mất do sợ hãi, nhưng nhờ Tô Nguyệt Hi kịp thời cho hai con vật hoảng sợ này uống canh kích sữa, mới giữ được lương thực cho con voi.

Ngoài chỗ ở, Tô Nguyệt Hi còn đặt tên cho con voi là Cát Cát.

Cô hy vọng Cát Cát sẽ mang lại may mắn, biến hung thành cát, sống khỏe mạnh đến già.

Ban đầu, Tô Nguyệt Hi còn nghĩ rằng, một mình nuôi Cát Cát có thể sẽ hơi mệt.

Nhưng Tô Nguyệt Hi thực sự đã đánh giá thấp mức độ được chào đón của Cát Cát.

Toàn bộ quân đoàn có thể nói là không ai không thích Cát Cát, đặc biệt là trẻ em trong đơn vị, mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ chạy đến xem Cát Cát.

Chúng còn hái cỏ non nhất cho Cát Cát, có đứa nhóc thậm chí còn hái cả rau mẹ chúng trồng để cho Cát Cát ăn.

Hàng ngày, Cát Cát ăn no nê với trẻ con, Tô Nguyệt Hi lại cho nó uống thêm nước không gian và sữa bò sữa dê, cùng một số rau không gian, đủ để no nê bụng nó.

Ngay cả việc dọn phân của Cát Cát cũng không cần Tô Nguyệt Hi lo, số phân này là phân bón tốt, các gia đình đi theo quân đội đều trồng rau, họ trực tiếp đóng gói phân voi mang về.

Nhưng chỉ ăn rau thôi thực sự chưa đủ, voi cần phải ăn thêm nhiều trái cây mới đảm bảo dinh dưỡng cân đối.

Nhưng vào những năm 70, muốn mua trái cây quá khó, cuối cùng Tô Nguyệt Hi vẫn phải tự mình trồng.

Chớp mắt, đã đến ngày phải đến đội sản xuất Hồng Tháp tái khám cho vài đứa trẻ.

Gần đây trời đã liên tục quang đãng vài ngày, Tô Nguyệt Hi cuối cùng không cần phải lội bùn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng lo lắng một số nơi ẩm ướt có thể chưa khô, Tô Nguyệt Hi vẫn quyết định đổi sang một đôi giày cao su màu đen.

Đổi giày, đeo túi thuốc lên, Tô Nguyệt Hi bước ra khỏi cửa.

Nhưng vừa đến tầng một, Cát Cát đã nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, kêu lên.

"Moo... Moo..."

Tiếng của Cát Cát non nớt, giống như một đứa trẻ dễ thương đang làm nũng, khiến trái tim Tô Nguyệt Hi trở nên mềm nhũn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-150.html.]

"Có chuyện gì vậy Cát Cát, em đói à?" Tô Nguyệt Hi tiến lại gần, vuốt ve đầu Cát Cát, hỏi.

Cát Cát cọ mũi vào tay Tô Nguyệt Hi, nhìn cô với ánh mắt đáng thương.

Tô Nguyệt Hi nhìn vào cái bát ăn của Cát Cát, thấy vẫn còn khá nhiều rau, chắc chắn không phải vì đói.

Vậy tại sao Cát Cát lại bỗng dưng trở nên lưu luyến như vậy?

Tô Nguyệt Hi không đoán ra được, lại nghĩ đến Hắc Kim trong không gian, cô liếc qua liếc lại, thấy xung quanh không ai, liền lén lút bảo Hắc Kim ra, hỏi: "Hắc Kim, nhanh dịch giúp tôi, Cát Cát muốn làm gì thế?"

Hắc Kim: Đặc biệt lôi nó ra, chỉ để nó làm phiên dịch.

Nó bị thất sủng rồi... vẫn là bị thất sủng rồi...

Tô Nguyệt Hi còn chưa biết Hắc Kim đang ghen tị, giục nó, "Hắc Kim, nhanh lên mà!"

Đúng là không để ý đến chim thần, Hắc Kim buồn bã nói: "Có mới nới cũ, ôi..."

Tô Nguyệt Hi: "..."

Cảm giác da gà cứ rơi đầy đất.

Tô Nguyệt Hi quay mặt đi, tỏ vẻ không dám nhìn thẳng.

"Hắc Kim, cậu sống bao nhiêu năm rồi, tranh giành ghen tị với một đứa trẻ vài ngày tuổi, cậu không thấy xấu hổ à?"

Hắc Kim: Hừ! Có chút đấy!

Nhưng, Hắc Kim đại nhân, tuyệt đối không thừa nhận.

"Nhóc thối, ghen tị, cô đánh giá quá cao bản thân mình rồi, dù cô nuôi thêm mười hay một trăm con, chim thần này cũng không ghen tị đâu."

Tô Nguyệt Hi không tin đâu! Mùi chua trên người con chim nào đó suýt nữa đã làm cô ngạt thở, giống như đang ngâm mình trong bình giấm vậy.

Có điều, nghĩ lại từ khi xuyên không, Hắc Kim luôn ở bên cạnh cô, trái tim Tô Nguyệt Hi trở nên mềm mại.

Dẫu sao Hắc Kim cũng chỉ ghen tị vì quan tâm cô mà thôi!

Cảm thấy được coi trọng, trong lòng Tô Nguyệt Hi có chút vui sướng, cô kiên nhẫn nói: "Được rồi Hắc Kim, trong lòng tôi, cậu mới là quan trọng nhất, chỉ là vì Cát Cát quá yếu đuối, nên tôi tạm thời chăm sóc nó nhiều hơn một chút thôi."

"Hừ, ta tin cô cái nỗi gì."

Hắc Kim khinh thường liếc Tô Nguyệt Hi một cái, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Hừ! Thôi được rồi, bản chim thần có sức mạnh thần thánh, không cần phải so đo với cô gái nhỏ không biết điều này nữa.

"Cát Cát muốn ra ngoài chơi," sau khi ném ra câu này, Hắc Kim lạnh lùng bay đi.

Tô Nguyệt Hi nhìn thân hình to lớn của Cát Cát, bắt đầu lo lắng.

"Cát Cát, hôm nay chị có việc quan trọng, hôm khác chị dẫn em đi chơi được không?"

Nếu Tô Nguyệt Hi đi ra ngoài khu hoang dã, mang theo Cát Cát chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng hôm nay cô đến làng, Tô Nguyệt Hi lo lắng Cát Cát sẽ làm hoảng sợ người của đội sản xuất.

Nói xong, Tô Nguyệt Hi bỏ vòi của Cát Cát ra.

Nhưng Cát Cát không chịu, cái vòi nhỏ linh hoạt tránh được tay Tô Nguyệt Hi, trực tiếp quấn lấy eo thon của cô.

"Cát Cát..." Tô Nguyệt Hi đau đầu vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment