Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 157

Tô Nguyệt Hi nói: "Dù suy nghĩ quá nhiều cũng phải buông bỏ, tự làm hại sức khỏe, người làm hại mình có thể chẳng mất mát gì, có thể sẽ lập tức tìm người thay thế vị trí của mình. Quả thật là người thân đau khổ kẻ thù vui sướng, ông ơi, ông thấy đáng giá không?"

Trước câu hỏi của Tô Nguyệt Hi, Cát Vệ Quốc từ từ lắc đầu.

Tô Nguyệt Hi nói: "Đúng vậy, ông phải thả lỏng tâm trí, đừng để bản thân ủ dột nữa."

Sau khi an ủi người già, Tô Nguyệt Hi nhanh chóng viết ra đơn thuốc.

Bệnh bách hợp, nói một cách đơn giản, chính là bệnh do tức giận mà ra. Tô Nguyệt Hi sử dụng phương pháp của y học truyền thống, dùng canh Hoàng Liên Ôn Đảm, nguyên liệu chủ yếu là là hoàng liên và bách hợp, nhằm loại bỏ nhiệt khí và uất ức trong lòng Cát Vệ Quốc.

Bệnh này không cần đến châm cứu, Tô Nguyệt Hi chỉ đơn giản kê đơn thuốc một tuần cho Cát Vệ Quốc, yêu cầu ông ấy quay lại tái khám sau hai tuần.

Đồng thời, Tô Nguyệt Hi cũng nhắc nhở Cát Vệ Quốc, nếu không thể thả lỏng tâm trí, thì cơ thể ông ấy không thể hồi phục hoàn toàn.

Cát Vệ Quốc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, nhưng ông ấy biết rõ, trí nhớ của mình ngày càng suy giảm.

Nếu tiếp tục ở lại nhà máy, nhà máy chắc chắn sẽ không hài lòng và ép ông ấy làm việc, điều này chắc chắn sẽ không làm cho tâm trạng của ông ấy tốt lên được.

Vì sức khỏe, sau khi về nhà và suy nghĩ kỹ lưỡng, Cát Vệ Quốc quyết định nghỉ hưu, giao công việc lại cho con trai mình.

Không ai ép buộc, Cát Vệ Quốc từ từ nghiên cứu một mình tại nhà.

Có lẽ vì tâm trạng tốt, kết quả nghiên cứu của ông ấy cũng rất tốt, thậm chí để lại cho con cháu hơn mười công thức làm bánh ngon tuyệt.

Nhờ những công thức này, sau khi cải cách, nhŕ họ Cát quyết định "xuống biển", bắt đầu từ việc bán đồ ăn ở quầy hàng ven đường, từ từ mở cửa hàng, cuối cùng là mở nhà máy, như cá gặp nước, từ người bình thường trở thành người giàu có.

Đêm khuya, Vu Thành Đức và vợ lại cãi nhau.

Nhìn Triệu Bách Hợp đang hét lên hết cỡ, giằng xé tấm chăn như một người điên, Vu Thành Đức thực sự không thể chịu đựng thêm nữa.

Anh ta nhìn các con đã thức dậy, đang khóc thầm, không thể kìm lòng được nữa.

Vu Thành Đức bất ngờ tát một cái thật mạnh vào mặt Triệu Bách Hợp, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ cô đã bình tĩnh chưa?"

"Anh... dám đánh tôi à."

Triệu Bách Hợp chưa kịp nói hết câu, Vu Thành Đức đã tát thêm hai cái nữa.

Lần này, Vu Thành Đức không chỉ là hù dọa như trước, anh ta thực sự nghiêm túc, động thủ rất nặng tay, khiến mặt Triệu Bách Hợp tê dại, dấu tay rõ ràng, mặt lập tức sưng lên.

Vu Thành Đức hỏi lại một lần nữa, "Bây giờ cô đã bình tĩnh chưa?"

Triệu Bách Hợp cảm nhận được sự đau rát trên mặt, cuối cùng đã sợ, vội vàng gật đầu.

Vu Thành Đức mới buông tay, tức giận nói: "Tôi thật sự đã chịu đủ rồi, ngày mai cô hãy thu dọn đồ đạc cút về nhà mẹ đẻ đi."

Ban đầu Vu Thành Đức không muốn Triệu Bách Hợp đi theo, nhưng chị ta biết mình có quyền đi theo quân đội, liên tục viết thư, làm ầm lên để được đi theo. Vu Thành Đức đành phải đồng ý miễn cưỡng.

Vu Thành Đức từng nghĩ, việc Triệu Bách Hợp và các con đến cũng không tệ, anh ta có thể nuôi dưỡng tình cảm với bọn trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-157.html.]

Anh ta đã quá lạc quan, không ngờ Triệu Bách Hợp lại như một kẻ điên, cãi vã, làm loạn mỗi khi không vừa ý, cňn đập phá đánh người.

Chính vì Triệu Bách Hợp, danh tiếng của anh ta gần đây rất tệ, cấp trên đã mời anh ta nói chuyện vài lần.

Nếu tình hình này tiếp tục, không phải anh ta bị Triệu Bách Hợp làm cho điên lên, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức.

Anh ta đã dành hơn mười năm tuổi trẻ, trải qua bao gian khổ mới leo lên được vị trí này, anh ta không cho phép bất kỳ ai phá hoại tương lai của mình.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Bách Hợp dĩ nhiên là không chịu, "Tôi không đi, tôi không muốn về nhà để sống cuộc đời góa phụ."

"Chẳng lẽ tôi muốn tống cô đi à? Mẹ kiếp, ai bảo cô cứ như kẻ điên vậy." Vu Thành Đức tức giận chửi thề.

"Tôi..." Triệu Bách Hợp không biết phải nói gì.

Chị ta nhanh chóng tìm ra một lý do, "Đó không phải vì tôi quá quan tâm anh sao?"

"Tôi khinh, " Vu Thành Đức phẫn nộ đến nỗi mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, "Vì sự quan tâm của cô, tôi suýt nữa bị lãnh đạo gọi đi chuyển ngành rồi. Cô thực sự muốn tôi mất việc mới hài lòng sao?"

Triệu Bách Hợp giật mình trong chăn, sau đó chị ta điên cuồng lắc đầu, "Anh không thể chuyển ngành, cả nhà chúng ta đều trông chờ vào lương của anh mà! Hơn nữa, vợ chồng cãi nhau không phải là chuyện bình thường sao? Lãnh đạo quân đội còn quản đến mức này sao?"

Vu Thành Đức tức giận liếc Triệu Bách Hợp một cái, lạnh lùng nói: "Tôi còn không quản nổi gia đình mình, cô nghĩ lãnh đạo có thể yên tâm để tôi quản lý bao nhiêu lính như thế sao?"

Hóa ra là vậy, Triệu Bách Hợp cuối cùng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Chị ta kéo chăn, nói, "Ôi, sao anh không nói sớm? Nếu biết trước việc này ảnh hưởng đến công việc của anh, dù tôi có tức giận đến mấy cũng sẽ kìm nén lại."

"Lại nói, thực sự tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tôi không biết tại sao. Chỉ cần có một chút không vừa ý, trong lòng tôi như bị một cục lửa chặn lại, muốn trút hết ra ngoài bất cứ lúc nào."

"Nếu không trút ra, tôi sẽ cảm thấy khó chịu khắp người, như đang ở trong lò lửa vậy."

Triệu Bách Hợp trước giờ chưa từng nói những lời này, Vu Thành Đức tức giận đến nỗi tim đau, "Cô đã như vậy rồi, bác sĩ Tô người ta nói cô có bệnh mà cô còn không chịu thừa nhận. Nhà mình không có tiền à? Có bệnh mà cô không đi khám, cứ muốn làm khổ tôi?"

"Không phải tôi đang cố gắng tiết kiệm tiền cho gia đình ta sao?" Triệu Bách Hợp bào chữa.

Vu Thành Đức: Hừ! Vì tiết kiệm một chút tiền mà cứ làm khổ mình, vợ mình thật biết tính toán.

Vu Thành Đức lại vặc Triệu Bách Hợp một câu, "Tôi cũng chưa thấy cô tiết kiệm tiền đâu, những ngày này phá hỏng thứ này đập vỡ thứ kia, không biết đủ để cô khám bệnh bao nhiêu lần rồi!"

Triệu Bách Hợp: "..."

Cũng đúng nhỉ! Cho nên chị ta đây là tiền mất tật mang?

Triệu Bách Hợp vẫn còn đang hoang mang, thì Vu Thành Đức đã thẳng thừng tuyên bố, "Dù sao ngày mai các người cũng sẽ đi, tôi đã chán ngấy rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đừng mà!" Triệu Bách Hợp cuống lên, cuối cùng chị ta cũng tìm được cuộc sống không phải xuống đồng mà vẫn được gặp chồng hàng ngày, chị ta không muốn quay trở lại chút nào!

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vu Thành Đức, chị ta biết rằng việc cầu xin chắc chắn sẽ vô ích.

Triệu Bách Hợp liền quay sang nhìn những đứa trẻ, "Bố đám nhỏ, nhìn xem, con cái nhà mình khó khăn lắm mới được gặp bố, nếu anh gửi chúng tôi trở lại, anh không nhớ các con sao?"

Bình Luận (0)
Comment