Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 166

Trong giây lát đó, có thể nói không ngoa, ngoại trừ hai đứa trẻ không biết gì, hơi thở của mọi người đều dừng lại.

May mà Lý Tiểu Đào phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người, kịp thời đỡ lấy.

Một phen hú vía, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vương Lệ vỗ n.g.ự.c nói: "Ôi trời, may là đã đỡ được, nếu làm rơi vỡ thứ đồ quý giá này, tôi sẽ tiếc c.h.ế.t mất."

Hồ Kiến Hải thậm chí còn toát mồ hôi trên trán, rõ ràng là đã hết sức sợ hãi.

Tô Nguyệt Hi chỉ giật mình một chút, cô không coi trọng quả táo, cô phản đối: "Thực ra cũng không sao, dù sao rơi vỡ cũng không phải là không ăn được."

Vương Lệ phóng đại nói, "Quả táo đẹp như vậy, nếu rơi vỡ thật đáng tiếc."

"Nhưng mà, bác sĩ Tô, táo thực sự quá đắt, cháu giữ lại tự mình ăn đi! Đưa cho mấy đứa trẻ thì quá phí."

Hồ Kiến Hải cũng nói: "Không sai, bác sĩ Tô, cháu không thích thì mang đi đổi lấy thứ khác cũng tốt hơn là cho mấy đứa trẻ ăn."

Tô Nguyệt Hi phản bác, "Chúng sức khỏe không tốt, nên ăn thêm hoa quả để bổ sung dinh dưỡng."

Hồ Kiến Hải nói: "Nhưng mà ăn táo xong lại đi ngoài, quá phí, đổi lấy thứ khác thực tế hơn."

Tô Nguyệt Hi suýt chút nữa bị lời nói của Hồ Kiến Hải làm cho cười chết, "Chú Hồ, theo như chú nói, thì con người ăn uống còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Đừng khách sáo nữa, chỉ là vài quả táo thôi, không có gì to tát."

"Hơn nữa cháu không thích ăn táo, để nó hỏng phí quá, tặng cho mấy đứa nhỏ, thấy chúng ăn ngon lành, cháu cũng cảm thấy đáng giá."

Nói xong, Tô Nguyệt Hi lại nhét thêm hai quả táo cho Tiểu Bảo và Ninh Ninh.

Hồ Kiến Hải và Vương Lệ còn muốn từ chối, Tô Nguyệt Hi cố tình tỏ vẻ không vui, nói: "Nếu mọi người coi cháu như chị gái của mấy đứa trẻ, thì cứ nhận lấy! Nếu còn khách sáo với cháu, cháu sẽ tức giận đấy."

"Vậy... cảm ơn bác sĩ Tô." Sợ Tô Nguyệt Hi thật sự giận, Hồ Kiến Hải đành phải mặt dày mày dạn nhận lấy.

Vương Lệ và Lý Tiểu Đào cũng cảm ơn Tô Nguyệt Hi, cuối cùng đã gửi được táo đi, Tô Nguyệt Hi như trút được gánh nặng, mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi nói về chuyện vui, tiếp theo là chuyện không vui.

Tô Nguyệt Hi cắn môi nói: "Hôm nay cháu đến còn có một việc, cháu sẽ xin nghỉ một tháng, trong thời gian đó sẽ không thể châm cứu cho các bé được."

"Gì cơ, một tháng tròn ư?"

Hồ Kiến Hải và Vương Lệ đều bị sốc, cả hai có chút không thể chấp nhận.

Tô Nguyệt Hi biết họ có thể sẽ không vui, vì họ đều mong muốn con cái mình sớm khỏe mạnh, không muốn trì hoãn một ngày nào.

Thực ra Tô Nguyệt Hi cũng không muốn rời xa, nhưng mẹ cô một mình cô đơn ở thủ đô, thực sự quá thương tâm.

Làm con gái, cô phải về bên cạnh mẹ, mẹ mới không cảm thấy nuôi cô vô ích.

Lo lắng mọi người sẽ có tâm trạng không tốt, Tô Nguyệt Hi kiên nhẫn giải thích, "Tiểu Đào, chú Hồ, chị Vương, lý do cháu phải rời đi một tháng là vì muốn về nhà ăn Tết. Mẹ và bố cháu đã ly hôn, anh em chúng cháu đều ở xa nhà. Nếu chúng cháu không về, mẹ chỉ có thể nhìn người ta sum họp mà lòng biết bao cô đơn."

"Còn nữa, cháu chỉ không thể giúp các bé châm cứu, nhưng sẽ để lại đủ thuốc cho chúng uống trong một tháng, không làm ảnh hưởng đến tình trạng bệnh của chúng."

Tô Nguyệt Hi nói rất rõ ràng, khiến Hồ Kiến Hải và Vương Lệ dù không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác.

Ban đầu, Tô Nguyệt Hi tự nguyện chữa bệnh cho một vài đứa trẻ, chỉ thu một chút tiền thuốc, cô không nợ họ bất cứ điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-166.html.]

Trái lại, họ mới là người nợ Tô Nguyệt Hi rất nhiều.

Bây giờ, Tô Nguyệt Hi chỉ muốn về nhà để ở bên mẹ, nếu họ còn giữ cô lại thì quả thật là quá đáng.

Hơn nữa, mấy người Hồ Kiến Hải cũng không dám tỏ ra tức giận.

Chính họ là người nhờ Tô Nguyệt Hi chữa bệnh cho các con. Nếu không giữ mình mà làm cô tức giận, từ bỏ không chữa nữa, thì con của họ sẽ ra sao?

Sau khi cân nhắc lợi ích và hậu quả, Hồ Kiến Hải và Vương Lệ vui vẻ chúc Tô Nguyệt Hi một hành trình thuận lợi.

Lý Tiểu Đào rất lưu luyến Tô Nguyệt Hi, nhưng nghĩ rằng cô sẽ sớm quay trở lại, cậu ấy đã kìm nén nỗi buồn, chào tạm biệt cô một cách vui vẻ.

Sau khi sắp xếp xong cho những bệnh nhân nhỏ, Tô Nguyệt Hi lại nhờ Hắc Kim thông dịch, báo với Cát Cát rằng mình sẽ đi vắng một thời gian.

Cát Cát còn ngơ ngác, không hiểu ý Tô Nguyệt Hi, chỉ biết nói "tốt lắm, tốt lắm!".

Chẹp, nghĩ đến nhóc con này chỉ tương đương với một đứa trẻ sơ sinh của loài người, Tô Nguyệt Hi cũng không kỳ vọng nó hiểu được mình nói gì.

Sau đó, Tô Nguyệt Hi còn mang thuốc đến cho Triệu Bách Hợp, nhờ Mai Uyển Ngọc chăm sóc Cát Cát giúp mình, Mai Uyển Ngọc liền đồng ý ngay.

Cát Cát là một chú voi nhỏ ngoan ngoãn, Mai Uyển Ngọc rất yêu thích nó, chăm sóc nó mà không hề cảm thấy miễn cưỡng.

Mọi thứ đã được sắp xếp, hai ngày trôi qua thật nhanh, Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng thu dọn đồ đạc, trong một buổi sáng mưa phùn, bắt đầu hành trình trở về nhà.

...

Hai ngày sau.

Sau chặng đường dài mệt nhọc, Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng đã trở về nhà.

Hai người đến nhà vào lúc hai giờ chiều, lúc này hầu hết mọi người đều đã đi làm hoặc đi học, trên đường về nhà họ gần như không gặp ai.

Hứa Đình chắc chắn cũng không ở nhà, vì cửa nhà họ Tô đã bị khóa.

Nhưng không sao, dù Tô Nguyệt Hi khi rời nhà không mang theo chìa khóa nhưng cô nhớ, chìa khóa nhà mình luôn được giấu trong kẽ gạch ở cửa.

Tô Nguyệt Hi mở to mắt tìm trong kẽ gạch, quả nhiên, chìa khóa mà mẹ cô giấu vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Sau khi mở cửa, anh em cùng nhau xách vali vào nhà, nhìn quanh những vật dụng quen thuộc, cảm thấy nhẹ nhõm.

Tô Nguyệt Hi như một người không xương, lăn ra chiếc ghế tre trong nhà, nói: "Vẫn là ở nhà tốt nhất."

Tô Hồng Hưng quen đường đi lấy hai ly nước từ bếp, "Đúng vậy, nhà luôn khác biệt so với những nơi khác."

Sau khi uống nước, Tô Nguyệt Hi hào hứng nói: "Anh ơi, lát nữa mình cùng đi đón mẹ nhé! Nếu mẹ biết hai chúng ta về cùng nhau, chắc chắn sẽ rất vui."

Tô Hồng Hưng gật đầu đồng ý, "Ý tưởng hay đấy."

"Vậy em đi xem trong bếp còn gì, hôm nay là ngày gia đình mình đoàn tụ, phải ăn thật ngon mới được," Tô Nguyệt Hi hứng khởi chuẩn bị nấu nướng.

Tô Hồng Hưng không giỏi việc bếp núc, liền nói: "Vậy anh sẽ dọn dẹp nhà cửa, tiện thể trải giường cho em."

"Dạ, được đấy!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh em chia công việc, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu hành động.

Tô Nguyệt Hi ghé qua phòng mẹ, nhìn vào, phát hiện mẹ mình ở một mình, cuộc sống vẫn tốt đẹp, đã muối một hũ dưa chua, còn mua cả khoai tây và khoai lang, đều là những loại rau quả thường thấy vào mùa đông.

Về phần thịt, chỉ có thịt hun khói Tô Nguyệt Hi gửi về.

Bình Luận (0)
Comment