Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 171

Tô Hồng Hưng không thiếu số tiền nhỏ nhặt đó, gật đầu nói: "Được, nhưng để anh trả! Tiền của em cứ để dành đi!"

Tô Nguyệt Hi có chút bất lực với người anh hoang phí, "Ôi! Anh ơi, với cách tiêu tiền như anh, bao giờ mới dành dụm đủ tiền để cưới vợ đây?"

Nhắc đến chuyện cưới vợ, mặt Tô Hồng Hưng đỏ bừng.

Hứa Đình cũng được nhắc nhở, "Đúng đấy, con trai, tuổi con cũng không nhỏ nữa, thực sự nên tính đến chuyện hôn nhân rồi, ngày mai mẹ sẽ tìm người giới thiệu cho."

Làm sao tự nhiên lại trở thành ép cưới thế này, Tô Hồng Hưng sợ hãi không thôi, "Đừng mẹ ơi! Con còn trẻ, tạm thời chỉ muốn bảo vệ gia đình và đất nước, mẹ đợi thêm chút nữa nhé!"

Hứa Đình trừng mắt nhìn Tô Hồng Hưng, không vui mà nói: "Con như thế này, mẹ bao giờ mới được ôm cháu nội? Không được, phải tận dụng cơ hội này, con phải giải quyết chuyện hôn nhân."

"Nếu con không đi, thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa."

Thôi, Hứa Đình đã dùng đến chiêu cuối cùng, Tô Hồng Hưng còn có thể làm gì? Chỉ có thể đồng ý thôi.

Không làm gì được mẹ mình, Tô Hồng Hưng chỉ có thể nhìn người gây họa với ánh mắt không thiện cảm.

Tô Nguyệt Hi run rẩy: Cô oan uổng, chỉ là lỡ miệng mà thôi!

Là người từng bị ép cưới, Tô Nguyệt Hi hoàn toàn hiểu tâm trạng không muốn kết hôn của anh trai.

Vô tình làm hại anh trai, Tô Nguyệt Hi cảm thấy rất hối hận.

Sau đó, Tô Nguyệt Hi lại nghe Hứa Đình liên tục nói: "Mẹ nghĩ, con gái nhà họ Lý ở đội hai cũng khá tốt, eo to m.ô.n.g lớn, chắc chắn dễ sinh. Còn có con gái tổ trưởng chỗ bọn mẹ, khuôn mặt tròn trịa rất phúc hậu..."

Nghe Hứa Đình kể ra một loạt danh sách, ánh mắt của anh trai càng lúc càng không thiện cảm, Tô Nguyệt Hi cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa, vội vàng tự cứu.

"Mẹ ơi, hôm nay không phải mẹ nghỉ làm rồi sao? Chúng ta đi thăm cậu đi! Con nhớ cậu lắm."

"Đúng lúc có thể mang giày quân dụng đến tặng cho cậu, để cậu vui vẻ một chút."

Hứa Đình gật đầu, "Cũng được, thời gian này nhờ có cậu của con, bố con mới không dám đến làm phiền mẹ, các con nên đi thăm họ."

Hứa Đình đồng ý, Tô Nguyệt Hi thành công trong việc chuyển đề tài, trong lòng mừng rỡ như đã giành được chiến thắng.

Để cho Hứa Đình quên mất chuyện mai mối, Tô Nguyệt Hi vội vàng kéo Tô Hồng Hưng nói: "Anh, chỉ tặng một đôi giày thì quá ít, đi nào, chúng ta đến hợp tác xã cung ứng mua thêm ít bánh đào nướng."

Cuối cùng cũng có thể thoát thân, Tô Hồng Hưng như trút bỏ được gánh nặng, sau khi nói "Được" thì cùng Tô Nguyệt Hi chạy trốn khỏi nhà như thoát khỏi kiếp nạn.

Nhớ tới việc Tô Nguyệt Hi giúp mình thoát khỏi một rắc rối lớn, Tô Hồng Hưng không chỉ không trách móc, mà còn cảm kích em gái đã ra tay giúp đỡ, hoàn toàn quên mất ai mới thực sự là kẻ đầu sỏ.

Anh em họ ghé vào hợp tác xã cung ứng, mua một gói bánh đào sấy, nghĩ rằng cậu mình thích hút thuốc và uống rượu, Tô Hồng Hưng lại dùng phiếu rượu để mua một chai rượu Phần bình dân nhỏ.

Rượu Phần vào thập niên 70 cũng là một loại rượu nổi tiếng, một cân giá ba đồng, đắt hơn nhiều so với rượu trắng đóng chai năm chục xu một cân, chỉ khi tặng quà người ta mới sẵn lòng mua.

Tô Hồng Hưng cũng có phiếu thuốc, vì thế anh ấy mua thêm hai gói t.h.u.ố.c lá Hồng Tháp giá năm chục xu một gói.

Anh ấy dự định tặng một gói cho cậu, giữ lại một gói để tiếp khách.

Về phần bản thân mình, anh ấy không hút thuốc cũng không uống rượu, không ham mê cờ b.ạ.c hay sa vào lối sống buông thả, có thể nói là một người giữ mình trong sạch, phẩm hạnh tốt.

Sau khi đã chuẩn bị quà, ba mẹ con cùng nhau đến nhà cậu.

Lúc này đã là khoảng tám giờ tối, nhà máy dược phẩm đã tan làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-171.html.]

Đêm ở thủ đô, gió lạnh buốt, tuyết rơi như bông, cực kỳ lạnh lẽo.

Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng đều cảm thấy hơi lạnh, nhưng Hứa Đình mặc bộ đồ mới, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Do có tuyết, không thể đi xe đạp, ba người họ quyết định đi bộ.

Khi đến nhà họ Hứa, đèn nhà họ Hứa vẫn sáng, có vẻ như mọi người trong nhà chưa ngủ.

Tô Hồng Hưng gõ cửa trước, sau đó anh ấy nghe thấy cậu mình, Hứa Trường Xuân, hỏi: "Ai đấy!"

Tô Hồng Hưng không lên tiếng, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Nguyệt Hi và Hứa Đình không nói gì.

Ba người im lặng, khiến Hứa Trường Xuân trong nhà không khỏi mơ hồ nghĩ, "Chẳng lẽ là ai đó đang nghịch ngợm cố tình gõ cửa?"

Dù trong lòng nghi ngờ, Hứa Trường Xuân vẫn ra mở cửa, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.

Ngay khi cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, trong mắt Hứa Trường Xuân và trái tim ông ấy chỉ toàn là niềm vui bất ngờ.

"Hồng Hưng, Nguyệt Hi, các con đã về rồi, mau vào nhà, để cậu xem các con nào."

Hứa Trường Xuân cười nở mày nở mặt, một tay kéo Tô Hồng Hưng vào trong nhà.

Mợ Điền Vũ nghe thấy tiếng động, đang mặc bộ đồ ngủ, vội vàng chạy ra từ phòng mình, mắt tràn ngập niềm vui mừng: "Trời ơi! Các con đã về nhà rồi sao?"

Tô Nguyệt Hi nở nụ cười rạng rỡ, "Mợ ơi, thấy cháu về mợ có vui không?"

Đôi mắt Điền Vũ híp lại vì hạnh phúc, "Làm sao lại không vui? Mợ mừng muốn c.h.ế.t được, Nguyệt Hi yêu quý của mợ, mợ nhớ cháu quá đi mất."

Nói xong Tiền Vũ ôm chầm lấy Tô Nguyệt Hi, sau đó quay quanh cô một vòng, nói: "Những ngày qua chắc chắn cháu đã rất vất vả, trông cháu còn gầy đi nữa."

Tô Nguyệt Hi nhìn bàn tay trắng nõn của mình, trong lòng nghĩ, quả nhiên mọi bậc cha mẹ đều có bộ lọc riêng, luôn cảm thấy con cái rời xa họ là sẽ gầy đi.

Lúc này, vợ chồng Hứa Quang Minh cũng bước ra từ phòng của họ.

Cả hai đều rất vui mừng, Hứa Quang Minh trách móc: "Hồng Hưng, Nguyệt Hi, hai đứa về nhà sao không viết thư báo trước để anh đón chứ!"

Tô Hồng Hưng ngồi xuống ghế, nhận ly trà do Hứa Trường Xuân đưa rồi mới nói: "Có em ở đây, làm gì cần phải phiền đến anh chị."

"Nhưng nhìn anh họ, mấy năm qua anh sống không tệ đâu, còn hơi béo ra đấy."

Hứa Quang Minh lấy một điếu thuốc đưa cho Tô Hồng Hưng, bị từ chối mới đáp lại: "Đâu có, chẳng qua là nhờ Nguyệt Hi điều dưỡng thân thể, gần đây mới khá lên một chút."

So với lúc Tô Nguyệt Hi mới xuyên không đến, Hứa Quang Minh hiện tại quả thực khỏe mạnh hơn nhiều, khuôn mặt hồng hào, tinh thần tràn đầy, trông thực sự mập mạp hơn, rất là khỏe mạnh.

Điều này quả thực là nhờ công của Tô Nguyệt Hi, những tháng qua, cô đã dựa theo miêu tả của Hứa Quang Minh, gửi thuốc cho anh ấy điều chỉnh cơ thể.

Có điều, Tô Hồng Hưng không hề biết Hứa Quang Minh đã từng ốm.

"Anh bị bệnh gì vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Quang Minh ngạc nhiên nói: "Nguyệt Hi không nói với cậu sao?"

Tô Hồng Hưng lại nhìn về phía Tô Nguyệt Hi, Tô Nguyệt Hi tự nhiên nói: "Anh ấy là bệnh nhân, giữ bí mật cho bệnh nhân là việc mỗi bác sĩ đều nên làm."

"Quả nhiên là như vậy," Tô Hồng Hưng bất chợt hiểu ra, cũng cảm thấy rất đồng cảm. Một số bệnh thật sự khó mà nói ra, không muốn để người ngoài biết cũng là điều bình thường.

Bình Luận (0)
Comment