Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 173

Nhưng khi đi xa một chút, họ lại vội vàng hỏi thăm về Tô Nguyệt Hi từ những người xung quanh.

Biết được Tô Nguyệt Hi còn có một công việc tốt, các chàng trai lập tức đều bị thu hút.

Vừa xinh đẹp vừa kiếm được tiền, một cô gái như vậy khó tìm đến mức phải mở đèn lồng mới thấy, đích thực là ứng cử viên sáng giá cho vị trí dâu hiền.

Không thể chần chừ, họ phải mau chóng nhờ mai mối đến cửa, nỗ lực giành lấy bông hoa cao quý Tô Nguyệt Hi này.

Tô Nguyệt Hi vẫn chưa biết mình đã thu hút một đám ong bướm, sau một lúc, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Tô Đại Vĩ.

Nhưng chỉ vài tháng không gặp, Tô Nguyệt Hi không ngờ Tô Đại Vĩ lại già đi nhiều đến thế, ít nhất cũng phải già thêm năm sáu tuổi.

Ngoài vẻ ngoài già nua, Tô Đại Vĩ trông còn rất bẩn, quần áo đầy vết đen như thể vừa từ đống than bước ra, mái tóc cũng bết dầu và rối bù.

Quá là luộm thuộm, Tô Nguyệt Hi nhíu mày khinh bỉ.

Đồng thời, nhìn thấy ông bố đáng ghét sống không tốt, trong lòng Tô Nguyệt Hi cũng thấy vui vẻ.

Đây chính là báo ứng của người đàn ông không chăm lo cho gia đình, thật sự quá đã.

Tô Nguyệt Hi đang cảm thấy vui vẻ, đợi cho đến khi Tô Đại Vĩ bước lại gần, cô mỉm cười gọi một tiếng "Bố".

Tối qua, ông ta đợi cả đêm mà không thấy hai anh em đâu, lòng Tô Đại Vĩ vẫn còn nghẹn một hơi bức bối!

Ông ta không vui, liếc Tô Nguyệt Hi một cái rồi nói: "Đừng gọi tôi, tôi không có đứa con gái bất hiếu như cô."

Xí, cô cũng chẳng muốn tỏ ra thân thiện với kẻ lạnh lùng đâu.

Sắc mặt Tô Nguyệt Hi lập tức thay đổi, không còn biểu cảm nào nữa, cô đổi giọng: "Ồ! Vậy cháu gọi chú là chú Tô được không?"

Tiếng cười của người qua đường vang lên: "Phì..."

Tô Đại Vĩ: Đậu xanh! (một loại thực vật)

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Đại Vĩ bị Tô Nguyệt Hi làm cho tức đến nỗi n.g.ự.c đau, mặt lúc xanh lúc trắng, không thể tin được nói: "Tô Nguyệt Hi, cô thật sự dám à?"

Tô Nguyệt Hi mang vẻ mặt vô tội, "Cháu đang nghe theo chú mà! Cháu đã làm sai gì rồi?"

Tô Đại Vĩ bị nghẹn, tức giận đến mức không nói nên lời: "Làm cha cô, tôi thật sự xui xẻo tám đời."

Tô Nguyệt Hi mỉa mai: "Thật là trùng hợp, chú Tô ạ, chúng ta không hổ là cha con, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau."

Thật sự quá tức giận, tức c.h.ế.t người mà không đền mạng!

Rõ ràng Tô Nguyệt Hi không nói một lời nào quá đáng, nhưng Tô Đại Vĩ lại tức giận đến chóng mặt.

Lần đầu tiên Tô Đại Vĩ nhận ra, miệng của Tô Nguyệt Hi độc đến mức nào.

Không thể nói lại được Tô Nguyệt Hi, Tô Đại Vĩ đỏ mặt phất tay rời đi, bóng lưng của ông ta mang lại cảm giác như đang chạy trốn.

Nụ cười hiện lên khóe miệng Tô Nguyệt Hi, cô từ từ theo sau lưng Tô Đại Vĩ.

Trong căng tin, Tô Hồng Hưng đã giữ một chỗ ngồi, chuẩn bị sẵn cơm.

Nhìn thấy con trai đã lâu không gặp, cơn giận của Tô Đại Vĩ cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Con gái chỉ là đứa nuôi báo cô, chỉ khiến người ta tức giận, con trai của mình chắc chắn sẽ tốt hơn súc sinh Tô Nguyệt Hi.

Mang theo kỳ vọng, Tô Đại Vĩ không chút do dự đi về phía Tô Hồng Hưng, khi đến nơi, ông ta ngồi đối diện với Tô Hồng Hưng, ánh mắt như báo đói nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Lý do ông ta làm như vậy, bởi vì Tô Đại Vĩ mong muốn Tô Hồng Hưng có thể thừa nhận lỗi lầm với mình.

Đêm qua, ông ta đã lãng phí cả một đêm, toàn bộ đều do Tô Hồng Hưng gây ra, nó phải xin lỗi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-173.html.]

Tô Đại Vĩ muốn dùng ánh mắt để ép Tô Hồng Hưng phải cúi đầu trước mình, nhưng Tô Hồng Hưng lại cố tình hỏi: "Bố, sao bố chưa đi xếp hàng lấy cơm?"

"Con không lấy cơm cho bố sao?" Tô Đại Vĩ lập tức bị lệch hướng, sững sờ kinh ngạc.

Ngày hôm qua Tô Hồng Hưng không đến thăm ông ta, ông ta đã thấy quá đáng lắm rồi.

Không ngờ, hôm nay Tô Hồng Hưng còn tồi tệ hơn, thậm chí không chịu mời ông ta một bữa ăn, đẻ đứa con này có ích gì chứ?

Tô Đại Vĩ nổi trận lôi đình, nhưng Tô Hồng Hưng lại như không thấy, tự nhiên nói: "Bố, làm sao con biết bố thích ăn gì, không lấy cơm cho bố là chuyện rất bình thường mà?"

"Bình thường cái đầu mày, mới đi mấy năm, đã không nhớ được bố thích ăn cái gì, mày có xứng làm con không?"

Tô Đại Vĩ tức giận mắng tục, có thể hình dung được ông ta tức giận đến mức nào.

Tô Hồng Hưng cũng không vui, "Bố tức giận cái gì, con làm sao biết trong những năm qua, sở thích của bố có thay đổi hay không?"

"Không không, mau mau, đi lấy cơm cho bố đi." Tô Đại Vĩ đuổi Tô Hồng Hưng đi như đuổi ruồi, trong lòng tức giận như núi lửa phun trào.

Đồng thời, trong sâu thẳm trái tim ông ta, còn có một chút lạnh lẽo.

Nhìn từ thái độ của hai anh em Tô Hồng Hưng hôm nay, có thể thấy họ rất không coi trọng mình.

Bây giờ mình còn trẻ, có thể động đậy, họ không coi trọng cũng không sao.

Nhưng đợi khi mình già đi, nếu hai đứa chúng nó vẫn giữ thái độ này, mình phải làm sao?

Tô Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang?

Đúng lúc này, Hứa Đình cuối cùng cũng đến, ngay khi nhìn thấy Tô Đại Vĩ, bà ấy lập tức tỏ ra ghét bỏ, thẳng thắn nói: "Trời ạ, Tô Đại Vĩ, ông là bao nhiêu ngày không tắm rồi? Người toàn mùi hôi, ông không thấy ghê tởm sao?"

Tô Nguyệt Hi: Mẹ thật mạnh mẽ!

Hứa Đình nói to, ít nhất mọi người ở vài bàn xung quanh đều nghe thấy.

Ban đầu Tô Đại Vĩ không để bụng, nhưng khi Hứa Đình chỉ thẳng vào mặt, mặt ông ta lập tức đỏ như m.ô.n.g khỉ.

Ông ta mở miệng vài lần nhưng không thể nói ra lời phản bác.

Bởi vì những gì Hứa Đình nói là sự thật, ông ta thực sự đã hai mươi ngày không tắm.

Lý do không tắm chủ yếu là vì lười.

Tô Đại Vĩ luôn ghét tắm. Trước đây, vì chuyện tắm, ông ta thường xuyên cãi nhau với Hứa Đình.

Nhưng lúc đó, với sự ép buộc của Hứa Đình, ông ta vẫn tắm đều đặn ba hoặc năm ngày một lần.

Nhưng giờ không ai quản, Tô Đại Vĩ tự do làm điều mình muốn, một tháng cũng không muốn tắm một lần.

Ngoài lười ra, còn một lý do nữa là Tô Đại Vĩ muốn tiết kiệm tiền.

Dù đã ly hôn với Hứa Đình vài tháng, Tô Đại Vĩ vẫn không dám nói với bố mẹ đẻ.

Không vì lý do gì khác, Tô Đại Vĩ chỉ sợ bị bố mẹ mắng mỏ.

Để giấu chuyện ly hôn, Tô Đại Vĩ vẫn theo quy tắc cũ, hàng tháng gửi về nhà ba mươi đồng.

Trước kia, sau khi đã gửi tiền, với sự có mặt của Hứa Đình, ít ra Tô Đại Vĩ không lo chuyện ăn uống.

Nhưng giờ, không ai bù đắp, sau khi chi ra ba mươi đồng mỗi tháng, Tô Đại Vĩ chỉ còn lại năm đồng.

Với năm đồng này, ông ta phải mua thuốc lá, uống rượu, ăn cơm, tất nhiên là không đủ, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm.

Bị Hứa Đình chế nhạo, Tô Đại Vĩ cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, ước gì có thể tìm một lỗ để chui vào.

Đúng lúc này Tô Hồng Hưng lại mang về một phần cơm, Tô Đại Vĩ vội vàng chuyển đề tài: "Nhanh ăn đi, chậm nữa cơm nguội mất."

Bình Luận (0)
Comment