Chung Vũ vẫn luôn im lặng, thấy vợ mình không hỏi ra được vấn đề then chốt, quyết định tự mình lên tiếng.
"Đồng chí, xin hỏi con trai tôi cần uống loại thuốc gì để có thể khỏi bệnh?"
Tô Nguyệt Hi: "Cháu khuyên mọi người nên đến bệnh viện và thông báo tình trạng cho bác sĩ, họ sẽ đưa ra phác đồ điều trị phù hợp."
"Cô không thể kê đơn thuốc được sao?" Chung Khải Hàng hỏi.
Các bác sĩ ở bệnh viện mất vài năm chưa tìm ra nguyên nhân bệnh của Chung Khải Hàng, bây giờ anh ta đã mất niềm tin vào họ, lo sợ rằng do kỹ thuật y tế kém sẽ lại khiến việc học của mình bị trì hoãn.
Tô Nguyệt Hi mỉm cười lắc đầu, "Không được, điều trị nhiễm sán lợn không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất cần uống thuốc vài tháng thậm chí vài năm. Tôi là bác sĩ y học cổ truyền, nếu điều trị cho anh, cần phải thường xuyên kiểm tra tình trạng cơ thể anh, điều chỉnh đơn thuốc. Nhưng sau Tết Nguyên Đán tôi phải trở về đơn vị, không có đủ thời gian."
"Vậy nên, thay vì tìm đến tôi, anh nên đi tìm bác sĩ khác ngày từ đầu."
"Được... được rồi!" Tô Nguyệt Hi nói có lý, Chung Khải Hàng đành chấp nhận.
Trình Tú Lệ và gia đình không còn cách nào khác, phải chấp nhận, vì bây giờ đi đến tỉnh khác quá khó khăn.
Không chỉ cần sự chấp thuận từ đơn vị, mà còn cần thư giới thiệu, chuẩn bị phiếu lương thực toàn quốc và các thứ khác.
Hơn nữa chi phí đi lại cũng không hề rẻ, chỉ đi đến tỉnh bên cạnh đã tốn năm sáu đồng.
Nếu là đi đến một nơi cách xa một hai nghìn cây số thì đừng nói, tiền xe phải mất đến mười mấy đồng.
Một lần mười mấy đồng, đi một chuyến rồi về, một tháng lương cứ thế mà bay mất, gia đình bình thường khó mà chịu nổi loại chi phí này.
Nói rõ ràng xong, Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng chuẩn bị rời đi.
Trình Tú Lệ níu kéo hai người họ nói muốn mời họ ăn cơm, nhưng bị Tô Nguyệt Hi từ chối thẳng thừng, còn tìm cớ nói rằng hôm nay cô dự định đi thăm Vạn Lý Trường Thành nửa ngày, chiều mới về.
Trình Tú Lệ vội vàng dẫn Chung Khải Hàng đi bệnh viện, không thể đợi thời gian dài như vậy, chỉ có thể hỏi địa chỉ nhà của Tô Nguyệt Hi, dự định ngày khác sẽ mời lại.
Nhưng Tô Nguyệt Hi không muốn ăn bữa cơm đó, cùng Tô Hồng Hưng chạy trốn.
Gia đình Trình Tú Lệ không đuổi kịp hai người chạy nhanh như trộm, chỉ có thể lưu luyến rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chạy xa rồi, Tô Hồng Hưng mới cười nói: "Nguyệt Hi, sao anh cảm thấy em trốn chạy rất là thuần thục vậy!"
Tô Nguyệt Hi đùa giỡn vuốt tóc, "Ôi! Đành vậy thôi, trải qua nhiều lần như vậy, nên có kinh nghiệm rồi."
Tô Hồng Hưng bị Tô Nguyệt Hi làm cho bật cười, nhẹ nhàng nói: "Cứ làm màu đi!"
Hai anh em lại tiếp tục vui vẻ tham quan, cho đến khi mặt trời lặn, thời tiết trở lạnh, họ mới trở về.
Về đến nhà, Tô Nguyệt Hi mới được hàng xóm thông báo tin mấy người ông nội Tô đến chơi hôm nay.
Tô Nguyệt Hi lúc đó chỉ biết cười khẩy, về nhà đóng cửa, nói: "Những người luôn nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, hôm nay lại hạ mình đến tìm nhà mình, thật là lạ lùng?"
Hứa Đình tiếp lời, "Có gì lạ đâu? Họ chỉ là muốn các con thuyết phục mẹ và Tô Đại Vĩ tái hôn mà thôi."
"Suy nghĩ quá đẹp," Tô Nguyệt Hi chỉ biết lạnh lùng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-180.html.]
Tô Hồng Hưng cũng nói: "Mẹ cứ yên tâm! Chúng con chắc chắn không đồng ý."
Hứa Đình cười thỏa mãn, "Mẹ biết, hai đứa con là những đứa trẻ tốt, có hai con, cả đời mẹ đã đủ rồi."
"Nhưng mà, mẹ nghĩ, gần đây các con nên đi trốn một thời gian! Ông bà nội các con dù sao cũng là bậc trưởng bối, không thể đánh mắng, giao tiếp với họ, chỉ có các con là thiệt thòi."
"Chỉ cần nhẫn nhịn tạm thời, chờ khi các con trở lại đơn vị thì không cần phải sợ họ nữa."
Tô Nguyệt Hi không cho đó là cách hay, cô uống một ngụm nước, nói: "Mẹ, chúng con còn hơn hai mươi ngày nghỉ, làm sao có thể cứ trốn mãi được."
"Người ta nói tránh được sư không tránh được chùa, chỉ cần họ có ý định, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chúng ta."
"Nhưng mẹ cũng đừng lo, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, miễn là chúng ta cứ khăng khăng không nhượng bộ, họ cũng chẳng làm gì được chúng ta, nhiều lắm chỉ bị mắng mỏ thôi."
Những gì Tô Nguyệt Hi nói là sự thật, Hứa Đình cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ biết thở dài.
Một lúc sau, Hứa Đình mới nhắc nhở Tô Hồng Hưng, "Con trai, những ngày tiếp theo, con phải chú ý một chút, đừng để ông bà nội động tay động chân lên em gái con."
Còn về lý do Hứa Đình không lo Tô Hồng Hưng bị đánh, là bởi bà biết, nhà chồng rất trọng nam khinh nữ, dù ông bà nội không thích Tô Hồng Hưng, họ cũng không động tay đến anh ấy.
Trong nhà họ Tô, việc đối xử với con gái và con trai khác biệt như trời với đất, trong mắt ông bà nội, con gái chỉ như món hàng lỗ vốn, không có giá trị, muốn đánh mắng thế nào cũng được.
Tô Hồng Hưng nhớ lại những gì em gái mình từng phải trải qua, ánh mắt chợt lóe lên sự lạnh lùng, anh ấy hứa: "Mẹ cứ yên tâm đi! Có con ở đây, không ai dám làm hại em gái con đâu."
Tô Nguyệt Hi thấy mẹ và anh trai mình mang vẻ mặt nghiêm túc, như thể chuẩn bị đi chiến đấu, cười nói: "Mẹ, anh trai, hai người đừng lo, con không phải trẻ con, họ đánh không lại con đâu."
Hứa Đình đang may giày, không ngẩng đầu lên nói: "Cái sảy nảy cái ung. Vì an toàn của con, cẩn thận một chút cũng tốt."
Tô Nguyệt Hi: "Được thôi!"
Mấy người Hứa Đình coi nhà họ Tô như lũ lụt, mãnh thú, lại nghĩ mình sắp phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt.
Nào ngờ, trời cao dường như đứng về phía họ, khiến cho ông bà nội của Tô bị ốm.
Không còn hai người già khó chịu nữa, chỉ còn lại Tô Đại Vĩ như một con hổ giấy, thực sự không đáng sợ, Tô Hồng Hưng chỉ cần vài lời đã làm cho ông ta tức giận mà bỏ đi.
Trong những ngày tiếp theo, Tô Nguyệt Hi nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua rất bình lặng.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô. Trong vài ngày sau đó, ngưỡng cửa nhà họ Tô suýt chút nữa bị người ta giẫm nát.
Vì sao ư?
Tất cả những người này đều đến để mai mối cho Tô Hồng Hưng và Tô Nguyệt Hi.
Cả Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng đều có công việc và ngoại hình trông cũng đẹp, cả hai đều là món ngon được nhiều người thèm muốn. Những gia đình có con trai, con gái cùng tuổi đều thèm muốn họ, nên có rất nhiều người qua người khác đến hỏi thăm.
Tô Nguyệt Hi còn may, cô còn trẻ, Hứa Đình tạm thời không mong cô kết hôn, vì vậy mọi lời mai mối cho Tô Nguyệt Hi đều bị Hứa Đình từ chối.
Nhưng Tô Hồng Hưng thì khổ sở hơn, Hứa Đình muốn có cháu nội, cảm thấy anh ấy đã đến lúc nên lập gia đình, nên đã ép anh ấy đi xem mắt.
Tô Hồng Hưng hoàn toàn không muốn, nhưng không thể chống lại Hứa Đình lần lượt khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí giả vờ tự tử, anh ấy chỉ có thể miễn cưỡng đi xem mắt.
Nhưng thực tế anh ấy không muốn kết hôn vào lúc này, nên đã từ chối tất cả những người được mai mối.