Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 204

Mùa xuân cày cấy là thời kỳ khắc nghiệt nhất, lương thực được phân phát vào mùa đông đã gần cạn kiệt, ngũ cốc mới chưa kịp trồng, khiến cho tình trạng “lúa mới chưa lên mà lúa cũ đã hết”. Để có thể sống sót, nhiều người dân ở nông thôn buộc phải lên núi tìm kiếm thức ăn.

Trong giai đoạn này, thịt động vật hoang dã trở thành thực phẩm quý giá để cải thiện bữa ăn, không ai biết rằng ăn thịt động vật hoang dã có thể dễ dàng mắc bệnh truyền nhiễm.

Dịch bệnh đã xuất hiện, bây giờ nói gì cũng đã muộn, Tô Nguyệt Hi lại hỏi: “Viện trưởng, khi nào chúng ta chuẩn bị đi?”

“Thời gian khẩn cấp, hai tiếng nữa chúng ta sẽ lên đường.”

“Vậy tôi về nhà thu dọn quần áo được không?”

Triệu Lôi Vũ gật đầu, Tô Nguyệt Hi liền dẫn đầu rời đi.

Có Tô Nguyệt Hi làm gương, sau đó một nửa số bác sĩ giơ tay, đồng ý đến vùng dịch. Mọi người đều không quan tâm đến sống chết, Triệu Lôi Vũ thương xót những bác sĩ này, yêu cầu tất cả bác sĩ đi đến vùng dịch về nhà, từ biệt gia đình một cách tử tế, sau đó hai tiếng nữa tập trung lại.

Tô Nguyệt Hi nói là về nhà thu dọn đồ đạc, thực ra cô vội vàng đến không gian, yêu cầu Hắc Kim bổ sung trồng một loạt dược liệu để điều trị bệnh dịch hạch.

Đồng thời, Tô Nguyệt Hi cũng kỹ lưỡng ôn lại kiến thức y học về bệnh dịch hạch mà mình đã học được.

Trong những ngày gần đây, Tô Nguyệt Hi lại rút thêm mấy lần, mà may thay, thời gian trước cô rút được khoa dịch bệnh.

Khoa dịch bệnh, hay còn được biết đến là khoa bệnh truyền nhiễm, nơi mà bệnh dịch như hạch, tả từ thời cổ đã không ít lần bùng phát. Dĩ nhiên, truyền thừa của Dược Vương cũng không thiếu kiến thức về việc điều trị bệnh dịch này.

Có điều, mặc dù sở hữu kiến thức truyền thừa từ Dược Vương, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Nguyệt Hi đối mặt với một dịch bệnh lớn như vậy, trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy bất an.

Không lưu lại trong không gian quá lâu, Tô Nguyệt Hi bắt đầu chuẩn bị hành lý.

Cô biết rằng lần này rời đi, có thể mất tới một hoặc nửa tháng mới có thể trở về, nên cần phải chuẩn bị thêm vài bộ quần áo.

...

"Nguyệt Hi, anh nghe nói em đã đăng ký đi vào vùng dịch?"

Chỉ sau hơn một giờ, không ngờ Tô Hồng Hưng đã nghe được tin tức.

Nhìn thấy anh ấy chạy đến đến nỗi thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, Tô Nguyệt Hi dừng tay đang sắp xếp quần áo lại.

Cô hơi chột dạ, yếu ớt gọi một tiếng "anh".

Trái tim của Tô Hồng Hưng như bị xé làm đôi, anh ấy đau đớn nói: "Em, làm sao em có thể đến nơi như thế? Nếu em có chuyện gì, em bảo anh và mẹ phải sống thế nào?"

Bản thân Tô Hồng Hưng là một quân nhân, đã đi không biết bao nhiêu nơi nguy hiểm.

Mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, dù biết phía trước là hang cọp, hố rồng, anh ấy cũng chưa bao giờ sợ hãi.

Nhưng khi biết em gái mình sẽ bước vào nơi nguy hiểm, anh ấy không thể kiểm soát nổi bản thân, trong lòng trỗi lên nỗi sợ hãi.

Tô Hồng Hưng không sợ c.h.ế.t khi phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng khi biết rằng em gái mình sẽ đi con đường mà mình đã đi, anh ấy lại sợ đến run rẩy, lo sợ em gái gặp nạn.

Trong giây phút đó, Tô Hồng Hưng cuối cùng cũng hiểu được, khi mình đi nhiệm vụ, mẹ và em gái cảm thấy thế nào?

Tô Nguyệt Hi đã biết trước sẽ có lúc này, dù Tô Hồng Hưng không đến, cô cũng sẽ tìm anh ấy để chia tay.

Tô Nguyệt Hi không dám ngẩng đầu, cúi đầu nói: "Anh trai, hãy bình tĩnh một chút, anh là quân nhân, em là bác sĩ, em nghĩ, anh thực sự nên hiểu, tại sao em lại đi."

"Anh... Anh..." Tô Hồng Hưng không biết phải nói gì.

Anh ấy biết, vì công lý trong lòng, vì sứ mệnh, Tô Nguyệt Hi mới quyết tâm đi vào vùng dịch.

Nhưng, dù biết đó là tín ngưỡng, Tô Hồng Hưng vẫn không thể nhìn em gái mình bước vào nơi tỉ lệ tử vong cao ngất ngưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-204.html.]

"Nguyệt Hi, xem như là anh van em, chúng ta ích kỷ một chút, không đi được không?"

Tô Nguyệt Hi lắc đầu, "Anh, lúc anh đi làm nhiệm vụ, em chưa bao giờ cản trở anh. Bây giờ đến lượt em, anh cũng nên hiểu và ủng hộ em."

"Em hứa với anh, em nhất định sẽ sống trở về, được không?"

"Nhóc thối này, em lấy gì để bảo đảm chứ?"

Tô Hồng Hưng bất ngờ lao tới, ôm lấy em gái mình.

Sau đó Tô Nguyệt Hi cảm nhận được, trên cổ mình, rơi xuống vài giọt nước mắt.

Tô Hồng Hưng rơi lệ, nam nhi có lệ không dễ rơi, Tô Nguyệt Hi nhớ, bao nhiêu năm qua, cô chưa từng thấy anh trai mình khóc lần nào.

Không ngờ, anh trai lại vì mình mà phá lệ.

Đôi mắt Tô Nguyệt Hi cũng cay cay, cô nghẹn ngào an ủi Tô Hồng Hưng, "Anh, anh phải tin vào khả năng của em, em sẽ không sao đâu."

"Em cứ cứng đầu đi!" Tô Hồng Hưng đau khổ đến nỗi suýt nghẹt thở.

Mấy phút sau, tâm trạng của Tô Hồng Hưng mới bình tĩnh lại một chút.

Anh ấy cũng rõ ràng, mình không thể cản trở em gái.

Vì không thể thay đổi ý định của em gái, dù lòng như rách ra, Tô Hồng Hưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Anh ấy nghiến răng nói: "Em nhất định phải giữ lời, nếu em dám nuốt lời, anh sẽ không bỏ qua cho em."

"Vâng vâng," Tô Nguyệt Hi gật đầu mạnh.

Những vệt nước mắt trên mặt cuối cùng cũng khô lại, Tô Hồng Hưng giả vờ như mình không khóc, nhìn vào vali hỏi: "Đồ đạc đã sắp xếp xong chưa?"

"Quần áo nhớ phải mang thêm, cũng như các loại thực phẩm khô, nước tốt nhất cũng nên mang theo."

"Bây giờ chắc không còn lương khô ngon gì đâu!" Tô Nguyệt Hi gãi đầu.

"Để anh đi lấy cho en, nhớ đợi anh nhé," Tô Hồng Hưng vừa nghe thấy liền quay người chạy mất.

Tô Nguyệt Hi không giữ anh ấy lại. Khi anh trai cô đi làm nhiệm vụ, Tô Nguyệt Hi cũng luôn muốn mang những thứ tốt nhất cho anh ấy.

Đó là tình thân, chỉ khi quan tâm đến một người, bạn mới sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị mọi thứ cho họ.

Tô Nguyệt Hi mừng còn không kịp, từ chối, không thể nào.

Điều Tô Nguyệt Hi không ngờ tới là, Tô Hồng Hưng vừa đi chưa được bao lâu, Tần Kiêu lại đến.

Thấy anh, Tô Nguyệt Hi vô cùng ngạc nhiên, "Đồng chí Tần, sao anh lại đến đây?"

"Nghe nói cô sẽ đi đến vùng dịch?" Trên khuôn mặt Tần Kiêu có chút lo lắng, thực sự làm Tô Nguyệt Hi bất ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Đúng vậy."

Tần Kiêu nhíu mày, miệng mở ra đóng lại mấy lần, cuối cùng chỉ nói được một câu, "Hy vọng cô sẽ trở về an toàn."

Nụ cười hiện lên hai khóe miệng Tô Nguyệt Hi, cô chân thành cảm ơn, "Cảm ơn lời chúc của đồng chí Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mình."

Trong lòng Tần Kiêu nặng trĩu, anh thực sự muốn Tô Nguyệt Hi không đi, nhưng anh không có quyền nói vậy.

Không thể ngăn cản Tô Nguyệt Hi, Tần Kiêu chỉ có thể cố gắng bảo vệ cô.

Bình Luận (0)
Comment