Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 251

Tô Nguyệt Hi đầy băn khoăn, khi đi đến hành lang bệnh viện, cuối cùng cô cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Trong hành lang bệnh viện Maria, có đặt một chiếc ti vi đen trắng.

Mà lúc này, trên ti vi đang chiếu lại cảnh tượng cô sử dụng kỹ thuật châm cứu cứu người ngày hôm qua.

Ngoài ra, sau đó còn có cảnh phỏng vấn các bác sĩ của bệnh viện.

Trong cuộc phỏng vấn sau đó, các bác sĩ đã rất ca ngợi Tô Nguyệt Hi, nói rằng nếu không có cô, bệnh nhân chắc chắn sẽ mất m.á.u và tử vong.

Cái này... quay khi nào vậy?

Tô Nguyệt Hi hoàn toàn ngơ ngác sau khi xem xong chương trình truyền hình.

Cùng lúc đó, cô cũng hiểu ra, tại sao lại có quá nhiều người nhận ra mình.

Cảng Thành không hạn chế mua ti vi, vì vậy bây giờ những gia đình có điều kiện một chút, ít nhất cũng sở hữu một chiếc ti vi đen trắng.

Ngày nay, truyền hình chính là kênh truyền thông nhanh nhất, chỉ cần bạn xuất hiện trên truyền hình, trong vòng một ngày, chẳng ai là không biết đến bạn.

Vì vậy, dù là thời đại này hay hàng chục năm sau, được lên truyền hình luôn là niềm tự hào của đại đa số mọi người.

Tô Nguyệt Hi cũng cảm thấy phấn khởi không ít, nhất là khi chương trình truyền hình trình bày sự thật mà không hề bôi xấu y học cổ truyền, điều này khiến Tô Nguyệt Hi vô cùng hài lòng.

Có điều, rất nhanh sau đó, Tô Nguyệt Hi nhận ra những rắc rối từ việc xuất hiện trên truyền hình.

Một số người nhận ra đã yêu cầu Tô Nguyệt Hi chữa bệnh cho họ.

Nơi này chính là bệnh viện Maria, Tô Nguyệt Hi là một người ngoại đạo, nếu chạy đến bệnh viện người ta "cướp" bệnh nhân thì đó không phải là làm loạn sao!

Thỉnh thoảng chữa trị một ca, bệnh viện Maria có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng nếu chữa cho nhiều người, bệnh viện sẽ không vui vẻ đâu.

Tô Nguyệt Hi vội vàng rời đi, nhưng khi cô đeo khẩu trang, mang theo thuốc Đông y đã sắc sẵn trở lại, bệnh viện Maria một lần nữa mời cô, cho phép cô có thể ngồi khám một thời gian tại bệnh viện.

Thời gian này không giới hạn, Tô Nguyệt Hi muốn đi lúc nào cũng được.

Không thể không nói, cách làm của bệnh viện Maria thực sự đã khiến trái tim Tô Nguyệt Hi rung động.

Bác sĩ của bệnh viện Maria đều là những người có thực lực, ở đây một thời gian, Tô Nguyệt Hi có thể học hỏi với các bác sĩ, tiếp thu ưu điểm và bổ sung cho nhau.

Hơn nữa, ở đây một thời gian, còn có thể phổ biến y học cổ truyền, để nhiều người ở Cảng Thành biết đến khả năng của tổ tiên.

Điều quan trọng nhất là, Tô Nguyệt Hi là người có trái tim mềm yếu, khi không nhìn thấy bệnh nhân, cô có thể giả vờ không biết. Nhưng khi đã thấy bệnh nhân mà không chữa trị, trái tim của Tô Nguyệt Hi sẽ cảm thấy khó chịu.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng đồng ý.

Dù sao cũng rảnh rỗi, việc chữa bệnh cho người vừa có thể cứu người, lại còn tích lũy công đức, bản thân cảm thấy thoải mái, nhất cử tam tiện, thật tốt quá!

Thế rồi, rất nhanh sau đó, một đám người theo tiếng đồn mà đến.

Họ cũng không thất vọng, ngoại trừ những căn bệnh quá nặng, đại đa số bệnh Tô Nguyệt Hi đều có thể chữa khỏi.

Những bệnh không thể chữa khỏi, cô cũng có thể kê đơn giúp người bệnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Như vậy, Tô Nguyệt Hi nhanh chóng nổi tiếng ở Cảng Thành, người đến xin chữa bệnh không ngớt, thời gian cô trở về cũng bị hoãn lại liên tục, cho đến khi còn mười ngày nữa là đến Tết, cô mới không đành lòng mà rời đi.

Trước khi rời đi, Tô Nguyệt Hi bắt đầu chuyến mua sắm lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-251.html.]

Khó khăn lắm mới đến được nơi không cần phiếu, chắc chắn phải mua thật nhiều, mới xứng đáng với chuyến đi này!

Đầu tiên, Tô Nguyệt Hi chắc chắn phải mua một chiếc ti vi đen trắng.

Mẹ cô đơn lẻ bóng ở thủ đô, chiếc ti vi này chủ yếu Tô Nguyệt Hi mua cho mẹ.

Nghĩ đến việc hiện nay kênh truyền hình ở nội địa không nhiều, Tô Nguyệt Hi còn đặc biệt mua một máy ghi hình, cùng một đống băng video phim và chương trình truyền hình của Cảng Thành.

Máy ghi hình, như cái tên của nó, là thiết bị có thể phát các băng video đã ghi, ưu điểm là tiện lợi dễ mang theo, nhược điểm là màn hình phát quá nhỏ, Tô Nguyệt Hi mua cái lớn nhất cũng chỉ 3 inch.

Nhưng, vào thời đại này, có được đã là tốt lắm rồi, không có sự lựa chọn.

Tô Nguyệt Hi còn mua một chiếc máy hát và một đống đĩa nhạc.

Như vậy sau này cô buồn chán, có thể vào không gian nghe nhạc, thư giãn tâm hồn.

Tiếp theo, Tô Nguyệt Hi lại đến cửa hàng đồng hồ, chọn mỗi loại một vài chiếc từ đắt đến rẻ, tổng cộng mua ba mươi chiếc đồng hồ.

Lý do mua nhiều như vậy, Tô Nguyệt Hi không phải muốn buôn bán đồng hồ, mà cô nghĩ mình có nhiều người thân và bạn bè, đồng hồ nhỏ gọn không chiếm diện tích, mang về có thể bán với giá gốc cho họ, để họ cũng có được chiếc đồng hồ mơ ước.

Sau đó, Tô Nguyệt Hi lại đến mấy ngân hàng, đổi toàn bộ hai trăm nghìn đô-la Hồng Kông còn lại thành vàng.

Đô-la Hồng Kông không thể sử dụng ở nội địa, chỉ có thể đổi sang tiền của Hoa Quốc.

Với số tiền nhiều như vậy, đến ngân hàng, chắc chắn ngân hàng sẽ kiểm tra Tô Nguyệt Hi.

Tô Nguyệt Hi không giải thích rõ nguồn gốc tiền, khi đó không những không đổi được tiền mà còn có thể gặp rắc rối.

Hơn nữa, cô tạm thời cũng không cần nhiều tiền như vậy, thà đổi lấy vàng, vàng có thể tăng giá, sau này cần dùng thì đổi ra tiền rất tiện, còn có thể kiếm được một khoản.

Quan trọng nhất là, Tô Nguyệt Hi là người phàm tục, rất thích vàng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân sở hữu mười cân vàng thỏi, cô có thể vui vẻ rất lâu, nằm mơ cũng bật cười được.

Còn có, không thể thiếu đồ ăn vặt, cô mua hơn một trăm loại, toàn bộ đều để trong kho hàng của không gian, có thể ăn vài năm.

Cô lại mua vài cái áo lông vũ, áo len, giày da... kiểu dáng tương đối đơn giản.

Thậm chí cô còn mua hơn mười cái chăn, như vậy mấy năm tiếp theo không cần lo về việc không có chăn đắp.

Tô Nguyệt Hi cũng mua mấy trăm cân bông, sau này có thể lấy ra làm quần áo cho cô và mẹ.

Nói chung, có sự tồn tại của không gian, Tô Nguyệt Hi biến thành kẻ cuồng mua sắm, mua toàn bộ những gì mình có thể sử dụng, tốn hết mấy chục ngàn đô la Hồng Kông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mua đồ ăn xong, Tô Nguyệt Hi rốt cuộc cũng vui vẻ về nhà.

Khi rời đi, Tiểu Nhã đương nhiên đến tiễn Tô Nguyệt Hi, nhét cho cô một cái túi, bên trong đựng đồ ăn thức uống, bảo Tô Nguyệt Hi trên đường đi đừng để bị đói.

Tô Nguyệt Hi lập tức mò một hồi, bên trong mềm mềm, còn có chai thủy tinh, đúng là đồ ăn uống.

Cô không nghĩ nhiều, cứ thế cầm đi.

Nhưng lúc ở trên đường đi, cô mở ra mới thấy, bên trong không chỉ có đồ ăn uống, còn có vàng.

Tô Nguyệt Hi chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng cất vào ba lô.

Cả quãng đường cô luôn ôm ba lô, chờ quay về nội địa, Tô Nguyệt Hi cố ý tìm một nơi không người, sau khi nhìn vào mới biết được, không ngờ Tiểu Nha lại chuẩn bị cho cô một túi hạt đậu vàng.

Bình Luận (0)
Comment