Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 256

"Ò... Ó... O..."

Theo tiếng gà trống báo bình minh, một ngày mới lại bắt đầu, sau một đêm ngủ, Tô Nguyệt Hi thức dậy tinh thần phơi phới.

Cô thích nghe nhạc, nên quay về không gian của mình, bật máy ghi âm để nghe bài hát đang nổi tiếng nhất ở Cảng Thành gần đây, đồng thời thưởng thức há cảo và uống nước ép trái cây tươi ngon từ không gian, vô cùng thoải mái.

Khi sắp đến giờ làm việc, cô mới thong thả ra khỏi không gian, chuẩn bị đến bệnh viện.

Nhưng vừa quay về ký túc xá, một chuyện bất ngờ xảy ra.

Một thứ gì đen nhánh, vù một cái bay vào lòng cô.

Tô Nguyệt Hi nhìn kỹ, hóa ra là Hắc Kim đã trở về sau một chuyến đi chơi.

"Hắc Kim, cậu làm sao vậy?"

Tô Nguyệt Hi thực sự bất ngờ, kể từ khi phát hiện Hắc Kim trốn việc, nó đã cố gắng chuộc lỗi bằng cách ở lại không gian canh tác đất đai hai mươi ngày mỗi tháng, chỉ có mười ngày để nó được tự do ngoài kia.

Điều kiện này cũng coi như không tồi, nhưng so với trước đây thì chẳng thể sánh kịp, khác nhau một trời một vực.

Trước kia, Hắc Kim muốn đi lúc nào thì đi, một tháng không về cũng không sao.

Nhưng nay đã trở thành con chim làm thuê, khổ không nói nên lời, vì thế cho đến giây cuối cùng của tháng, nó tuyệt đối không trở về.

Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai Hắc Kim đi chơi trong tháng, vì thế khi thấy bóng dáng nó, Tô Nguyệt Hi rất ngạc nhiên.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô bé, nhanh lên, nhanh lên, bản chim thần thấy một bà lão ác độc, bà ta ném một đứa trẻ vào hố sâu, cô mau đi cứu người."

Hắc Kim vừa mở miệng đã nói ra chuyện lớn như vậy, khiến Tô Nguyệt Hi sợ đến mức đang cầm cốc nước suýt nữa thì ném đi.

Khi lấy lại tinh thần, cô vội vã hỏi: "Hố ở đâu vậy?"

Trong lòng cô tức giận đến muốn nổ tung.

Ném một đứa trẻ mới sinh như vậy, thật sự là tàn nhẫn quá mức.

Hắc Kim cũng không biết đó là nơi nào, vỗ cánh bay lên nói: "Cô theo ta, ta dẫn đường."

Tô Nguyệt Hi vừa thay giày vừa hỏi: "Xa không?"

"Không xa, bà lão ném trẻ là ở đội sản xuất Hồng Tháp."

Thực sự không xa, cũng không nguy hiểm, Tô Nguyệt Hi không làm kinh động người khác, tự mình đi cứu trẻ.

Sau khi rời đội, để đến nơi trong thời gian ngắn nhất, Tô Nguyệt Hi trực tiếp lấy xe đạp, đạp trên con đường gập ghềnh, m.ô.n.g suýt tách thành mấy mảnh, còn té hai lần.

Đến chỗ không còn đường, Tô Nguyệt Hi lại chuyển sang chạy bằng hai chân, dù mệt đến thở hồng hộc, cô cũng không dám giảm tốc độ.

Cứ như vậy, sau hai mươi phút, Tô Nguyệt Hi cuối cùng đã đến một nơi khá dốc.

Nơi này là một vách đá, phía dưới vách có một lỗ hổng đen thui, đường kính khoảng hai mét.

Trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì cả, nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ.

Tô Nguyệt Hi lắng nghe tiếng khóc ấy, không khác gì tiếng mèo con, cảm thấy da đầu mình như bị bỏng rát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-256.html.]

Việc bỏ rơi một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, thật sự không khác gì cầm thú.

"Phù phù..."

Lồng n.g.ự.c của Tô Nguyệt Hi phập phồng không ngừng, tức giận đến nỗi cắn chặt răng, cô tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Lúc này, việc quan trọng nhất là cứu đứa trẻ, còn người đã bỏ rơi đứa bé, sau này Tô Nguyệt Hi chắc chắn sẽ không để bà ta dễ dàng thoát khỏi.

Sau khi tâm trạng lắng dịu, Tô Nguyệt Hi mới lấy đèn pin chiếu sáng, từ từ tiến vào cái miệng hố tối om.

Nhìn từ bên ngoài, cái hố này trông thực sự đáng sợ, nhưng khi Tô Nguyệt Hi dũng cảm bước vào, cô nhận ra bên trong không đáng sợ như mình tưởng, không có những thứ kinh dị như xương người.

Trong hố cũng không có động vật lớn, vì không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nên cỏ dại cũng không mọc được mấy cây.

Chỉ có điều là côn trùng hơi nhiều, nhưng Tô Nguyệt Hi quan sát, phát hiện không có côn trùng độc hại, đây cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Hố sâu tối tăm kéo dài xuống dưới, sâu khoảng bốn, năm mét. Tô Nguyệt Hi dùng tay bám vào những tảng đá lồi lõm không đều trên vách hố, cẩn thận từng bước, mất khoảng hai, ba phút mới xuống tới đáy.

Bé con mà Hắc Kim nói đến nằm ở mép đáy hố, Tô Nguyệt Hi ban đầu nghĩ rằng việc bị bỏ rơi đã đủ thảm thương, nhưng khi thấy đứa trẻ, cô mới nhận ra người đã bỏ rơi đứa bé còn ác độc hơn cô tưởng tượng.

Bé con trên người không mảnh vải che thân, thậm chí m.á.u trên người cũng không được lau sạch, có lẽ ngay sau khi sinh ra đã bị đem đi bỏ, quá tàn nhẫn.

Hơn nữa, người bỏ rơi bé là từ miệng hố trực tiếp ném xuống, đứa trẻ từ một nơi cao và dốc như vậy lăn xuống, toàn thân đầy vết xước, trên trán còn một vết bầm lớn bằng quả táo.

Ngoài ra, trên người bé còn có nhiều vết thương do bị muỗi và kiến cắn, vừa đỏ vừa sưng, thật đáng thương.

Chứng kiến cảnh tượng này, dù Tô Nguyệt Hi không có bất kỳ mối quan hệ nào với đứa trẻ, cô cũng suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Vừa đặt chân xuống mặt đất, Tô Nguyệt Hi đã vội vàng cởi bỏ quần áo trên người, nhẹ nhàng bế bổng đứa bé lên.

Đó là một bé gái, mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn như quả nho đen sáng ngời, trông rất xinh đẹp, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ mới sinh.

Đứa bé có đầy đủ chân tay, khỏe mạnh, Tô Nguyệt Hi thực sự không thể hiểu nổi, sao bà lão kia lại không thể chứa chấp một đứa trẻ như vậy?

Nghĩ đến khoảng cách cao như vậy, đứa bé có thể bị rơi và gãy xương, Tô Nguyệt Hi lại nhẹ nhàng sờ soạng các chi của đứa trẻ.

May mắn thay, mặc dù trên người có rất nhiều vết trầy xước, nhưng xương của đứa bé thì không sao cả.

Thấy giọng của đứa bé càng lúc càng yếu, có lẽ là đói không còn sức lực, Tô Nguyệt Hi vội vàng đi vào không gian, pha một ít sữa bột mua ở Cảng Thành để cho đứa bé uống.

Sau đó, Tô Nguyệt Hi kiểm tra mạch của đứa bé, phát hiện ra đứa bé hơi yếu ớt, có lẽ là sinh non.

Nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng là sẽ khỏe mạnh trở lại.

Vì vậy, có thể thấy rằng ông trời thực sự không công bằng, có người mong con đến phát điên mà không có, người khác lại dễ dàng có được báu vật nhưng lại không trân trọng.

Từ khi sinh ra đến giờ chưa được ăn gì, bé con nếm được sữa bột thơm ngon, giống như uống được quỳnh tương ngọc dịch, vội vàng uống lấy uống để.

Cô bé "ừng ực" không ngừng, một hơi uống hết hơn nửa bát sữa, rồi mới ợ một cái no nê và ngừng uống, còn dành cho Tô Nguyệt Hi một nụ cười không răng.

Tô Nguyệt Hi không nhịn được mà cười theo đứa bé, với tay sờ nhẹ lên má bé, nói: "Bé con, đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc suốt đời, hy vọng sau này con sẽ vượt qua mọi khó khăn, thành công rực rỡ, khiến người đã bỏ rơi con phải hối tiếc cả đời."

"Hi hi..."

Tô Nguyệt Hi vừa dứt lời, bé con bất ngờ bật cười, có vẻ như rất đồng tình với những gì Tô Nguyệt Hi nói.

Trái tim Tô Nguyệt Hi trở nên ấm áp, vội vàng bôi thuốc lên vết thương cho bé con, lấy một chiếc chăn nhỏ quấn quanh cô bé.

Bình Luận (0)
Comment