Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 264

Sau khi biết chuyện, Hứa Đình lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.

Vô số lời khen ngợi khiến lòng tự tôn của Hứa Đình được thỏa mãn một cách tột độ.

Cứ thế trò chuyện mất nửa tiếng, thấy trời đã không còn sớm, Hứa Đình mới miễn cưỡng chuẩn bị ra về.

Bà muốn tìm anh trai mình, lý do tất nhiên là để anh trai cũng biết tin tốt này, ngoài ra Hứa Đình cũng định cho anh trai và chị dâu ở nhờ nhà mình, tạm thời làm bạn với bà.

Hứa Đình rất rõ ràng, việc lên báo là chuyện lớn, chỉ cần bà kể cho một người, thì chẳng mấy chốc cả nhà máy dược đều biết.

Khi người biết nhiều lên, bản thân bà thật sự nở mày nở mặt, nhưng Hứa Đình lại hơi lo lắng, Tô Đại Vĩ sẽ đến tìm mình gây rối.

Vì sự an toàn của mình, Hứa Đình quyết định trước tiên đưa anh trai và chị dâu về nhà mình, để trấn giữ nhà cửa.

"Anh, anh, mở cửa," Vừa đến cửa nhà Hứa Trường Xuân, Hứa Đình đã gọi.

"Đến ngay đây!" Điền Vũ trả lời một tiếng, vội vàng ra mở cửa.

"Em gái, sao lại tới giờ này?" Điền Vũ mở cửa, hỏi.

"Dĩ nhiên là có tin cực tốt," Hứa Đình bước vào, ngồi đối diện với Hứa Trường Xuân.

Đối diện với người nhà, cuối cùng bà cũng có thể đắc ý mà không cần khiêm tốn, thoải mái nói: "Anh, chị dâu, mau xem, cháu gái của anh chị lên báo rồi này."

Hứa Trường Xuân choáng váng, ngồi thẳng dậy, cầm tờ báo xem xong, không tin được hỏi: "Bài viết này là về Nguyệt Hi sao?"

Hứa Đình gật đầu, rất chắc chắn, nói: "Đúng, hôm nay em nhận được thư của Nguyệt Hi, chính là con bé."

Thật không ngờ, nhà lại bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật lớn. Hứa Trường Xuân và Điền Vũ là người bình thường, đều ngỡ ngàng.

Mãi một lúc sau, Hứa Trường Xuân mới tìm lại được giọng nói của mình, nói với vẻ vô cùng hứng khởi: "Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ! Nhà họ Hứa của chúng ta, cuối cùng cũng có người thành đạt rồi."

Điền Vũ thì tiếc nuối nói: "Thật muốn đốt pháo, muốn tổ chức tiệc lớn để chúc mừng, nhưng tiếc là chính sách hiện tại không cho phép."

Nếu như điều này xảy ra hai mươi năm trước, có một nhân vật như vậy trong nhà, Hứa Trường Xuân và Điền Vũ chắc chắn sẽ tổ chức một bữa tiệc kéo dài ba ngày.

Dù Tô Nguyệt Hi không mang họ Hứa, nhưng chỉ cần cô mang dòng m.á.u của nhà họ Hứa, vợ chồng Hứa Trường Xuân đều coi cô như người nhà, vui mừng và tự hào vì cô.

Có điều, đáng tiếc là hiện nay lại khuyến khích tiết kiệm, nên ý tưởng của Điền Vũ chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.

Hứa Đình được chị dâu nhắc nhở, cũng cảm thấy rất tiếc, "Ôi, đúng là thế!"

"Có điều," Hứa Đình dừng lại một chút, "không thể mời người ngoài cũng không sao, người nhà chúng ta tự tổ chức."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh, chị dâu, hai người mang theo Tiểu Bình đến nhà em, nhà em có chân giò muối và sườn heo Nguyệt Hi gửi về. Còn có rượu nho và rượu anh đào, hôm nay chúng ta cùng nhau chuẩn bị mấy món, ăn một bữa ngon để chúc mừng."

Tiểu Bình chính là đứa bé mà Triệu Bích Nhu trước đây mang thai, nay đã hơn hai tuổi, hiện đang do Điền Vũ chăm sóc.

Hứa Đình tiếp tục nói: "Còn về mấy đứa Quang Minh, chúng ta chuẩn bị xong sẽ quay lại gọi chúng, lúc đó cũng vừa tan ca."

Điền Vũ xoa tay, "Như vậy thì ngại lắm! Nhà bọn chị đông như vậy, phải tốn bao nhiêu thịt đây!"

Hứa Đình hoàn toàn không quan tâm, "Dù ăn hết cũng không sao, em vui là được."

Hứa Trường Xuân biết nhà em gái có nhiều đồ ngon, nên không từ chối lời mời của em gái.

"Được, những lúc vui mừng như thế này, quả thực nên ăn một bữa để chúc mừng. Hôm nay gia đình anh sẽ nhận lời chiêu đãi của em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-264.html.]

Dù miệng nói vậy, trong lòng Hứa Trường Xuân đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Tô Nguyệt Hi.

Hứa Đình còn không biết anh trai của bà sắp phải tốn kém. Sau khi bàn bạc, họ ôm Tiểu Bình đang ngủ say trở về nhà Hứa Đình, bắt đầu châm lửa nấu ăn.

Đêm đó, Hứa Đình lấy ra tất cả những thứ ngon nhất trong nhà. Mùi thịt nấu thơm lừng lan tỏa khắp khu nhà ở của nhà máy dược, khiến bao đứa trẻ phải thèm phát khóc.

Nhưng tin tức lan truyền còn nhanh hơn Hứa Đình tưởng, chỉ trong một đêm, cả nhà máy dược, cơ bản tất cả mọi người đều biết chuyện Tô Nguyệt Hi lên báo.

Vì chỉ là người ngoài, mọi người nhiều nhất chỉ bày tỏ sự ngưỡng mộ và ghen tị.

Nhưng với Tô Đại Vĩ, đó là sự ân hận ăn mòn xương.

Nghe người khác nói về tin tức đó, Tô Đại Vĩ lập tức khóa mình trong ký túc xá, tát mình vài cái, muốn rũ bỏ nước trong đầu mình ra.

Những năm qua, nhìn thấy Hứa Đình sống những ngày tháng tốt đẹp, Tô Đại Vĩ lúc nào cũng hối hận không ngừng, tự hỏi tại sao lúc đó mình lại ngốc nghếch, đồng ý ly hôn.

Ông ta tưởng rằng, ly hôn đã là sai lầm lớn nhất của đời mình, nhưng bây giờ Tô Đại Vĩ mới nhận ra, sai lầm lớn nhất của ông ta, chính là đồng ý để Tô Nguyệt Hi đi theo Hứa Đình.

Lên báo, được nhà nước khen ngợi, đó là con gái tài giỏi của ông ta.

Nếu lúc đó ông ta kiên quyết giành quyền nuôi Tô Nguyệt Hi, bây giờ người được hưởng vinh hoa phú quý chính là ông ta.

Tại sao? Tại sao lúc đó ông ta lại ngốc nghếch đến mức đẩy con gái thông minh của mình ra ngoài?

Tô Đại Vĩ hận đến mức suýt nôn ra máu, điều khiến ông ta càng thêm khó chịu là sau vài năm không có tin tức, Tô Hiểu Mai bất ngờ trở về vào đúng lúc này.

Nghe đồng nghiệp nói con gái đến tìm, Tô Đại Vĩ lúc đầu tưởng Tô Nguyệt Hi trở về.

Ông ta tràn đầy kỳ vọng đi đón người, nhưng khi nhìn thấy, lại là Tô Hiểu Mai đang mang bầu.

Sự thất vọng lớn ôm lấy trái tim Tô Đại Vĩ, ông ta bất giác thốt lên: "Sao lại là cháu?"

Tô Hiểu Mai đang mang bầu, nghe thấy câu này, mặt đen như đáy nồi.

Nhưng cô ta đã vài năm không về, thực sự không rõ tình hình, chỉ có thể chọn cách chịu đựng, bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

"Bác ơi, bác ơi, cuối cùng con cũng có thể trở về gặp bác rồi, con nhớ bác quá hu hu hu..."

Nếu là trước đây, nhìn thấy Tô Hiểu Mai như vậy, Tô Đại Vĩ chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhưng vài năm thời gian đã làm phai nhạt tình cảm Tô Đại Vĩ dành cho Tô Hiểu Mai.

Trái tim ông ta bình lặng như nước, thậm chí còn mỉa mai nói: "Mấy năm trời không thấy một lá thư, đây là cái gọi là nhớ bác của cô à?"

Tô Hiểu Mai lau nước mắt, "Bác à, không phải con không muốn gửi, mà là con thực sự không thể gửi."

"Sau khi con xuống nông trường, con trai của đại đội trưởng đã để ý đến con, anh ta cưỡng ép lấy con, sợ con chạy trốn, hoàn toàn không cho phép con liên lạc với các người."

"Con thực sự nhớ bác, không phải cố ý không viết thư cho bác đâu."

Tô Hiểu Mai khóc không ngớt, nếu là vài năm trước, dáng vẻ khóc lóc của cô có ta thể khiến người ta động lòng.

Nhưng giờ đây, làn da của cô ta đen thui và thô ráp, hình dáng không còn như trước, xấu đi không chỉ một chút.

Vì vậy, dù cô ta có làm ra vẻ đáng thương như tiểu thư đài các cũng chỉ là hành động vô ích.

Tô Đại Vĩ lại nghĩ đến chính Tô Hiểu Mai là nguyên nhân khiến ông ta phải ly hôn, cảm xúc chán ghét và bực bội trong lòng bùng phát lần này qua lần khác, ông ta thẳng thắn nói: "Đã kết hôn rồi, con gái gả đi giống như bát nước hắt đi không thu lại được, cô trở về làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment