Những gì Tô Hiểu Mai làm quả thật đáng để bị đánh, so với anh em mình, Tô Đại Vĩ quá tốt với cô ta.
Nhưng kết quả cô ta lại ăn cháo đá bát, người như vậy không đáng được thương xót.
Không ai giúp đỡ mình, Tô Hiểu Mai cũng không ngốc, không để Tô Đại Vĩ tùy tiện đánh mình.
Cô ta lăn lộn tránh ra một bên, bò dậy chạy vào sân, hét lên: "Bác, nếu bác còn dám động tay, đừng trách cháu làm ầm lên cho mọi người biết."
Tô Đại Vĩ tức đến nỗi ngón tay run rẩy, trái tim cũng thắt lại đau đớn.
Tô Hiểu Mai cảm nhận được cơn đau dữ dội trên mặt, trong lòng như núi lửa phun trào, tức giận xông lên đầu.
Cô ta nghiến răng nói: "Ông còn dám đánh tôi, tự trách mình đi. Tôi mượn ông năm mươi đồng mà ông cũng không cho, ông có tư cách gì gọi tôi là con?"
"Tôi một thân một mình, không có tiền tất nhiên tôi phải tìm cách, làm sao có thể trách được tôi?"
"Còn Bao Hồng Tảo, con mụ đê tiện, dám thất hứa, tiền đã bị tôi tiêu hết rồi, muốn tiền thì mơ đi!"
Tô Hiểu Mai mặc kệ tất cả, nói ra hết mọi chuyện.
Bao Hồng Tảo bị mắng, tất nhiên không chịu, xắn tay áo lên đuổi theo Tô Hiểu Mai để đánh.
Hai người phụ nữ lập tức trở mặt, chó cắn chó.
Tô Đại Vĩ thì chìm trong hối hận, nếu biết trước không cho mượn tiền sẽ xảy ra chuyện này, dù Tô Hiểu Mai đòi một trăm ông ta cũng sẽ cho.
Thế nhưng, giờ hối hận đã quá muộn.
...
Mọi chuyện đã được giải quyết, Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng không muốn chứng kiến vở kịch này nữa, cả hai lẳng lặng rời đi.
Chỉ vài ngày sau, Tô Đại Vĩ và Bao Hồng Tảo kết hôn, hai người thuê một căn nhà nhỏ, đưa ba đứa con trai của Bao Hồng Tảo về ở cùng.
Kết hôn, theo lẽ thường, nên là một sự kiện hạnh phúc.
Nhưng Tô Đại Vĩ lại bị ép cưới, từ đầu đã không cam tâm tình nguyện, cộng thêm Bao Hồng Tảo có tính khí không tốt, khiến hai người cứ ba ngày lại cãi vã một lần.
Điều khiến Tô Đại Vĩ không thể chịu đựng nổi là Bao Hồng Tảo còn đòi hỏi ông ta phải nộp toàn bộ lương cho mình.
Tô Đại Vĩ là một người con trai hiếu thảo mù quáng, bảo ông ta không đưa lương về cho bố mẹ còn khó hơn cả việc g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Tô Đại Vĩ quyết không chịu, Bao Hồng Tảo dọa tự tử ông ta cũng không nhượng bộ, trong lòng ông ta thậm chí còn mong chị ta sớm c.h.ế.t để mình được giải thoát.
Việc tự tử không làm Tô Đại Vĩ sợ hãi, Bao Hồng Tảo tức giận đến mức chạy đến nhà máy làm ầm ĩ, làm đến mức lãnh đạo nhà máy không chịu nổi, đồng ý chia lương của Tô Đại Vĩ ra hai mươi đồng cho chị ta, chị ta mới hài lòng.
Chị ta vui vẻ, nhưng Tô Đại Vĩ và đám người ông Tô ở quê nhà thì không vui.
Hai mươi đồng đủ cho họ tiêu xài hai tháng, sao phải đưa cho một người ngoài mang theo ba đứa con riêng.
Sau đó, cả gia đình nhà họ Tô từ già đến trẻ đều ra sức phản đối Bao Hồng Tảo, nhưng đều thất bại, không lấy được một xu nào từ tay chị ta.
Bao Hồng Tảo nổi tiếng từ một trận chiến này, từ đó về sau chẳng ai dám chọc vào chị ta.
Có điều, chị ta cũng có lúc tính sai.
Bao Hồng Tảo coi tiền như mạng sống, ban đầu dự định sau khi cưới Tô Đại Vĩ, nhất định phải lấy lại tiền từ tay Tô Hiểu Mai.
Như vậy, chị ta không những tìm được bữa ăn dài hạn cho mình và ba đứa con trai, còn không mất một xu nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-273.html.]
Nhưng chị ta không ngờ rằng, trước khi kịp hành động, Tô Hiểu Mai đã biến mất, không ai biết cô ta đi đâu.
Không tìm thấy người, tiền tự nhiên cũng không lấy lại được.
Điều này khiến Bao Hồng Tảo tức giận không nhẹ, ở nhà mắng mỏ không ngừng, hàng ngày nguyền rủa Tô Hiểu Mai.
Bao Hồng Tảo đối với nhà họ Tô đích thực là một thảm họa, nhưng đối với Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng thì lại là niềm vui sướng.
Bởi vì Bao Hồng Tảo quá mạnh mẽ, có chị ta ở đây, không chỉ Tô Đại Vĩ, mà cả những người khác trong nhà họ Tô cũng không còn tâm trạng quấy rối Tô Nguyệt Hi, cuối cùng cô có thể yên ổn một chút.
Về việc Tô Đại Vĩ phải dùng lương để nuôi người ngoài, Tô Nguyệt Hi và Tô Hồng Hưng hoàn toàn không để tâm.
Dù sao họ cũng chưa bao giờ nhận được tiền từ Tô Đại Vĩ, cũng không thiết tha gì, ông ta muốn tiêu tiền cho ai cũng được.
Chỉ cần Tô Đại Vĩ không xuất hiện phá đám, ông ta muốn sử dụng tiền vào việc gì cũng được.
Không ai làm phiền, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng có thể yên ổn trải qua một cái Tết tốt lành.
Tô Nguyệt Hi không sao, nhưng ngày thảm của Tô Hồng Hưng lại đến.
"Hồng Hưng, mặc bộ quân phục của con vào, hôm nay đi với mẹ."
Ngày 25 Tết, sáng sớm nghe thấy lời mẹ ruột, Tô Hồng Hưng giật mình.
Tô Hồng Hưng: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Hứa Đình: "Đi xem mắt."
Tô Hồng Hưng: "..."
Tô Hồng Hưng ngồi phịch xuống ghế, mặt đầy sự chống đối: "Mẹ, sao mẹ bỗng dưng nghĩ đến chuyện cho con đi xem mắt, con không đi."
Hứa Đình híp mắt, ánh mắt như lửa đốt chằm chằm vào Tô Hồng Hưng, nói từng từ: "Anh, nói, lại, lần, nữa."
Ánh mắt của mẹ như kiếm sắc ra khỏi vỏ, khiến Tô Hồng Hưng lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng.
Hứa Đình chống nạnh tiếp tục nói ào ào: "Tô Hồng Hưng, tôi nói cho anh biết, lần này anh không đi cũng phải đi, năm nay nếu anh không giải quyết chuyện hôn nhân, tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh."
Lời này nghiêm trọng quá! Tô Hồng Hưng quay ánh mắt về phía Tô Nguyệt Hi.
Tô Nguyệt Hi cho Tô Hồng Hưng một ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi, rồi vội vàng quay đầu đi.
Không phải Tô Nguyệt Hi không nói nghĩa khí, mà cô cũng là tượng bùn qua sông — tự mình còn khó bảo toàn.
Năm nay cô 22 tuổi, rõ ràng vẫn còn là một cô gái trẻ, nhưng trong thời đại khốn khổ này, Tô Nguyệt Hi đã được coi là gái ế.
Chỉ khi đứng trước mặt Tô Hồng Hưng 28 tuổi, Tô Nguyệt Hi mới tạm thời tránh được số phận phải đi xem mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng nếu cô xin xỏ lúc này, không phải là cố ý nhắc nhở mẹ, trong nhà vẫn còn một người chưa kết hôn sao.
Tự tìm đường chết, Tô Nguyệt Hi không làm chuyện đó.
Tô Nguyệt Hi không giúp đỡ, Tô Hồng Hưng trong lòng bất bình về sự thiếu tinh thần đoàn kết của em gái. Đồng thời, anh ấy lại tìm lý do nói: "Mẹ, bây giờ con mấy năm mới về được một lần, kết hôn như thế này không phải là làm trì hoãn người ta sao! Chờ thêm hai năm được không?"
"Hừ, được cái gì!" Hứa Đình suýt nữa thì phun nước bọt vào mặt Tô Hồng Hưng, bà ấy giơ tay chỉ vào Tô Hồng Hưng, nói: "Đồ khốn này, lần nào cũng dùng lời này để lừa gạt mẹ. Năm nay anh đã 28 tuổi rồi, nhìn Tiểu Binh nhà bên cạnh kia kìa, người ta cùng tuổi với anh, đã sinh được bốn đứa con, đứa lớn nhất đã có thể đi học, đứa nhỏ nhất cũng biết đi mua xì dầu rồi."
"Còn anh, thậm chí còn chưa chạm tay phụ nữ bao giờ, anh không thấy xấu hổ sao? Còn không muốn đi xem mắt? Có phải anh định để mẹ c.h.ế.t vẫn không được ôm cháu phải không?"
"Nói đi, anh có đi không?" Hứa Đình tức giận hỏi.