Lúc này Tô Nguyệt Hi càng vui mừng hơn, không chỉ mua được một đống vị thuốc mình cần, mà còn mua được vài chục loại hạt giống vị thuốc.
Vị thuốc đã đủ, hai ngày tiếp theo, Tô Nguyệt Hi liên tục ở nhà làm thuốc.
Tô Nguyệt Hi cảm thấy hai ngày trôi qua giống như chỉ hai giờ, chớp mắt một cái đã qua.
Nhưng với Trịnh Hạng Nam và Tô Hiểu Mai, hai ngày này lại dài như một năm.
Trịnh Hạng Nam còn đỡ, dù bị cha mẹ mắng chửi, ít ra họ vẫn không bỏ mặc anh ta.
Tô Hiểu Mai thì thật sự khổ, lần này Tô Đại Vĩ thất vọng về cô ta quá mức, không những không chịu bảo lãnh, ngày hôm sau cũng không đến đón.
Cha mẹ của Trịnh Hạng Nam đến đón anh ta rồi đi mất, không thèm để ý đến Tô Hiểu Mai, coi cô ta như không khí.
Tô Hiểu Mai cảm thấy họ quá coi thường người khác, quá nhục nhã, nên không mặt dày mày dạn theo nhà họ Trịnh.
Nhưng cô ta một mình trở về nhà, người qua đường nhìn thấy, ánh mắt đều chứa đựng sự chế giễu và khinh bỉ.
Có người còn quá đáng hơn, trực tiếp chất vấn Tô Hiểu Mai, hỏi cảm giác khi quan hệ với đàn ông thế nào? Có bầu chưa? Vân vân.
Quá nhiều lời lẽ ô nhục khiến Tô Hiểu Mai sụp đổ, cô ta ôm đầu, khóc lóc không kiểm soát, chạy đến nơi tạm trú.
Kết quả khi đến nơi, Tô Hiểu Mai mới phát hiện, họ đã vứt hết đồ đạc của cô ta ra ngoài.
Lý do là họ sợ Tô Hiểu Mai sẽ làm hỏng các cô gái trong nhà, ảnh hưởng đến danh tiếng của họ, dù Tô Hiểu Mai trả bao nhiêu tiền họ cũng không chấp nhận.
Tô Hiểu Mai không còn nơi nào để đi, chỉ có thể kéo vali đi tìm Tô Đại Vĩ.
"Tô Đại Vĩ, cháu gái anh đang tìm anh đấy?"
Tô Đại Vĩ đang làm việc, nghe thấy lời của tổ trưởng, liền biết là Tô Hiểu Mai đã đến.
Bây giờ, trái tim ông ta vẫn đau, không muốn nhìn thấy thứ phiền phức đó.
Vì vậy, ông ta lắc đầu như trống bỏi: “Tôi đang bận! Không có thời gian."
Tổ trưởng cũng không thích Tô Hiểu Mai, nhưng mọi người thường cảm thông với kẻ yếu thế, Tô Hiểu Mai lúc này trông thật đáng thương, bộ dạng luộm thuộm, đứng khóc nức nở ở cổng nhà máy, tay kéo vali.
Vậy là tổ trưởng khuyên Tô Đại Vĩ: “Lão Tô, cứ đi xem đi! Dù sao cũng là con cháu của mình, Hiểu Mai nhà anh đứng khóc ở cổng lớn, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn mà xót xa."
Xót xa cái đầu, bây giờ nghĩ đến Tô Hiểu Mai, ông ta chỉ thấy bực tức.
Nhưng Tô Đại Vĩ không dám tỏ thái độ với tổ trưởng, lại không muốn mất mặt tổ trưởng, đành phải xin nghỉ phép với khuôn mặt u ám.
Đợi mong từng giây từng phút, cuối cùng Tô Đại Vĩ cũng đến, trong phút chốc Tô Hiểu Mai thấy ông ta, gọi một tiếng "bác trai" rồi khóc thành dòng sông.
Cháu gái yêu quý khóc lóc thảm thiết, Tô Đại Vĩ dù trong lòng đầy tức giận, nhưng trước dòng lệ của Tô Hiểu Mai, cuối cùng cũng mềm lòng.
Ban đầu không muốn quan tâm đến Tô Hiểu Mai, Tô Đại Vĩ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, dẫn Tô Hiểu Mai đến một nơi vắng vẻ, rồi mới giận dữ mắng: “Đồ không biết xấu hổ, còn có mặt mũi mà khóc nữa, cháu dám dính líu với Trịnh Hạng Nam, thì phải biết hậu quả. Chuyện đã làm rồi, bây giờ khóc có ích gì? Người phải khóc là bác mới đúng, nuôi một đứa cháu gái không biết xấu hổ, cháu có biết người ta nói bác thế nào không?"
Nói mãi, Tô Đại Vĩ lại bực tức, thực sự muốn tát Tô Hiểu Mai vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-28.html.]
"Hu... hức hức... hu hu..."
Người ngoài nói mình thế nào mặc kệ, Tô Đại Vĩ cũng giống như họ, Tô Hiểu Mai cảm thấy tim mình như bị xé nát, khóc không thể thở nổi.
Trong lòng Tô Hiểu Mai ghét Tô Đại Vĩ đến chết, quả nhiên không phải con ruột thì khác biệt, không có chuyện gì còn đỡ, một khi có chuyện liền lộ bản chất.
Nhìn phụ huynh của Trịnh Hạng Nam, rồi lại nhìn Tô Đại Vĩ, sự so sánh quá rõ ràng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Hiểu Mai thực sự rất nhớ bố mẹ mình, nếu họ còn, mình chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới này.
Chỉ nhớ những điều tốt đẹp về bố mẹ, Tô Hiểu Mai chọn cách quên đi, thời nay người ta coi trọng con trai hơn con gái biết bao.
Nếu bố mẹ thực sự còn, Tô Hiểu Mai lớn lên ở nông thôn có lẽ sớm được bố mẹ gả đi, có thể đã có con cái rồi.
Trong lòng chứa đầy oán trách, Tô Hiểu Mai là một người có tâm kế rất nặng, nên rất rõ ràng bây giờ phải tỏ ra yếu đuối, bởi vì chỉ có Tô Đại Vĩ mới giúp được mình.
"Hu hu, bác ơi, con không cố ý, là Trịnh Hạng Nam lừa con, anh ta... anh ta nói anh ta không thích... chị, sẽ hủy hôn. Còn nói, nếu con không... hức... ở cùng anh ta, anh ta sẽ nói với người ngoài, hu hu, rằng con quyến rũ anh ta, con... hức... con thực sự là bất đắc dĩ..."
Tô Hiểu Mai chỉ vài câu nói, đã tự tạo cho mình hình ảnh một bông hoa trắng tinh khiết, đẩy hết trách nhiệm lên người Trịnh Hạng Nam.
Tô Đại Vĩ tin là thật, vừa thương xót Tô Hiểu Mai, vừa tức giận vì cô ta quá ngốc.
"Con ngốc à? Ban đầu tại sao không nói với bác? Có bác ở đây, cho dù cho thêm mười cái mạng, Trịnh Hạng Nam cũng không dám làm loạn."
"Hu hu... Bác ơi, con sợ mà!"
Con cái nhà mình, mình thương, Tô Hiểu Mai khóc yếu đuối như thế, Tô Đại Vĩ đối diện với cô ta không nổi giận, chỉ trách móc Trịnh Hạng Nam.
"Cái thằng Trịnh Hạng Nam khốn nạn này, biết mặt mà không biết lòng, không ngờ bên trong nó lại là loại người như vậy, ta phải đánh c.h.ế.t nó."
Tô Hiểu Mai đang khóc, trong lòng cô ta giật thót, mặc dù cô ta rất thất vọng về Trịnh Hạng Nam, nhưng vẫn không muốn từ bỏ Trịnh Hạng Nam.
Ai bảo sau này Trịnh Hạng Nam là giám đốc nhà máy cơ!
"Hu hu, bác ơi, nếu bác đánh c.h.ế.t anh ấy, con phải làm sao? Bây giờ ngoài anh ấy ra ai sẽ muốn con nữa?"
Tô Đại Vĩ: Tổ sư nhà nó!
Hại hai đứa con gái nhà mình, mình còn phải gả cháu gái cho hắn, giây phút này, Tô Đại Vĩ thực sự muốn bóp nát Trịnh Hạng Nam thành bã.
Dẫu vậy, dù tức giận, những gì Tô Hiểu Mai nói quả thực là sự thật.
Bây giờ hai người đã bị trói chặt với nhau, nếu không gả cho Trịnh Hạng Nam, Tô Hiểu Mai rất khó có thể gả đi được.
Dù gả, e rằng cũng phải gả xa, người cưới cô ta còn có khả năng không bằng Trịnh Hạng Nam.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tô Đại Vĩ chỉ có thể nhéo mũi, dẫn Tô Hiểu Mai đi tìm nhà họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh cũng biết không thể từ chối Tô Hiểu Mai, dù không muốn, họ cũng phải đồng ý với hôn sự này.
Tuy nhiên, vì quá mất mặt, nhà họ Trịnh không đồng ý tổ chức hôn lễ, yêu cầu Tô Hiểu Mai và Trịnh Hạng Nam trực tiếp đăng ký kết hôn, không muốn thì đừng gả.
Tô Hiểu Mai không có sự lựa chọn, chỉ có thể đồng ý, nhưng không có hôn lễ, sính lễ vẫn là phải có.