Phải mất vài phút, Tần Kiêu mới dần quen với ánh sáng, từ từ mở mắt.
Cảnh tượng đầu tiên Tần Kiêu thấy khi mở mắt, là Tô Nguyệt Hi đang ngủ say trên giường bên cạnh.
Nguyệt Hi tại sao lại ở đây?
Tần Kiêu bất ngờ, muốn dậy nhưng vừa động đậy thì thấy đau ở bụng, cúi đầu nhìn thấy áo bệnh nhân, anh mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Tần Kiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ở bệnh viện thì tốt rồi, Tô Nguyệt Hi an toàn là anh đã yên tâm.
Tần Kiêu lại quay đầu, đăm đăm nhìn gương mặt Tô Nguyệt Hi.
Ba tháng không gặp Tô Nguyệt Hi, anh thực sự rất nhớ cô.
Được nhìn thấy Tô Nguyệt Hi ngay khi mở mắt, thật tốt.
Ánh mắt Tần Kiêu nồng nhiệt, cháy bỏng, nhanh chóng khiến Tô Nguyệt Hi cảm thấy không thoải mái trong giấc ngủ, tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, thấy Tần Kiêu cũng tỉnh, Tô Nguyệt Hi lập tức nở nụ cười ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Tần Kiêu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."
Tô Nguyệt Hi vén chăn, vội vã đứng bên giường Tần Kiêu hỏi: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"
Được Tô Nguyệt Hi nhìn bằng ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng Tần Kiêu ngọt ngào hơn cả mật.
Anh vui vẻ nói: "Anh rất tốt."
Tô Nguyệt Hi nhướng mày trái: "Anh chắc chứ?"
Tần Kiêu gật đầu, "Anh thực sự rất ổn."
Có người yêu bên cạnh, Tần Kiêu cảm thấy mình có sức lực không dùng hết.
Tô Nguyệt Hi vẫn không quá tin tưởng, liền nắm lấy tay Tần Kiêu để kiểm tra mạch cho anh.
Khi tiếp xúc với bàn tay của đối phương, Tô Nguyệt Hi không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng trái tim của Tần Kiêu đập nhanh hơn, trên khuôn mặt anh hiện lên hai đốm đỏ ửng.
Sau khi kiểm tra, Tô Nguyệt Hi phát hiện ra Tần Kiêu thực sự không nói dối, sức khỏe của anh đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.
Chỉ trong một ngày, sự phục hồi của anh quả thực quá nhanh.
Tô Nguyệt Hi khâm phục thể chất tốt của Tần Kiêu, cũng cảm thấy yên tâm, với tình trạng hồi phục như vậy, chỉ cần Tần Kiêu không làm gì liều lĩnh, mạng sống của anh chắc chắn không có gì phải lo.
Cuối cùng cũng cứu được anh trở lại, thật là tốt quá.
Nghĩ đến mẹ Tần những ngày qua gần như đã khóc sắp mù mắt, Tô Nguyệt Hi nói: "Em sẽ đi gọi bác, bác biết anh tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui."
Tần Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh vừa mới ló dạng, ngăn cản Tô Nguyệt Hi, "Thôi! Còn quá sớm, đừng đánh thức mẹ anh."
"Nhưng sao em lại đến bệnh viện?" Tần Kiêu hỏi câu mình quan tâm nhất.
"Hôm nay là ngày thứ năm anh hôn mê, ngày hôm kia anh mãi không tỉnh lại, bác khóc lóc tìm em đến cứu anh. Sau đó, em phát hiện có một con rệp trong tai anh, em lấy nó ra, anh mới có thể tỉnh lại."
"Anh hôn mê nhiều ngày như vậy sao? Trong tai có con rệp?" Tần Kiêu kinh ngạc, "Chẳng trách anh cảm thấy tai hơi khó chịu."
Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Con rệp đã cắn một vết thương rất sâu trong tai anh, anh không thấy đau mới lạ đấy."
"Vậy nếu con rệp này không được tìm thấy, có thể anh sẽ không tỉnh lại?" Tần Kiêu hỏi.
Tô Nguyệt Hi khẳng định: "Đúng vậy."
Tần Kiêu không bao giờ nghĩ rằng, mình không ngã gục trước kẻ địch xảo quyệt và độc ác, lại suýt chút nữa bại dưới tay một con bọ nhỏ.
Anh thở ra một hơi dài, chân thành cảm ơn: "Nguyệt Hi, thật sự là nhờ có em, cảm ơn em đã cứu anh."
Tô Nguyệt Hi mỉm cười nói: "Quan hệ của chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao?"
Tần Kiêu cảm thấy tim mình nhảy một cái, nghĩ về lời hứa giữa hai người, không kìm được mà cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-301.html.]
Anh bất ngờ nắm lấy tay Tô Nguyệt Hi, nói: "Đúng vậy, với người yêu không cần phải nói lời cảm ơn."
Lần chạm này, Tô Nguyệt Hi lập tức cảm thấy như bị điện giật, trái tim không ổn định.
Nhưng cô không từ chối, cô giữ lời hứa, chỉ cần Tần Kiêu không hối hận, cô sẽ không quay lưng.
Và lần này Tần Kiêu gặp nạn, cũng khiến Tô Nguyệt Hi nhìn rõ trái tim mình.
Cô có tình cảm với Tần Kiêu, dù không đến mức sinh tử có nhau, nhưng cô biết khi Tần Kiêu gặp nạn, lòng cô sẽ đau, rất thương khi thấy Tần Kiêu phải chịu khổ.
Nếu không quan tâm, sao lòng có thể đau chứ? Rõ ràng không phải là tình cảm bình thường.
Tô Nguyệt Hi là người mạnh mẽ, đã có Tần Kiêu trong lòng, thì cô sẽ không do dự nữa.
Thấy Tô Nguyệt Hi đồng ý, Tần Kiêu lập tức vô cùng vui mừng.
Anh thậm chí vui đến mức muốn điên lên, chờ đợi bao năm cuối cùng cũng đợi được kết quả, đúng niềm vui trời ban!
Quá hạnh phúc, Tần Kiêu thực sự muốn chạy ra ngoài, dùng giọng lớn nhất thông báo với mọi người, anh đã có người yêu rồi.
Nhưng làm thế quá phô trương, lại hơi giống kẻ điên, lo lắng Tô Nguyệt Hi không thích, Tần Kiêu chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám tiết lộ ý định của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lúc lâu sau, tâm trạng kích động của Tần Kiêu mới dần dần lắng xuống.
Anh không nỡ buông tay Tô Nguyệt Hi, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, nói: "Nguyệt Hi, cuối cùng em cũng là người yêu của anh, anh thề nhất định sẽ dốc hết tất cả để tốt với em."
Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Ừm, em tin anh."
Với tính cách của Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi tin rằng lúc này anh không nói dối.
Về tương lai, mặc kệ nó đi! Điều quan trọng nhất là sống hạnh phúc trong hiện tại.
Tần Kiêu cười to hơn, miệng cứ như muốn cười tới tận mang tai.
Anh dứt khoát nắm lấy cả hai tay của Tô Nguyệt Hi, nói: "Vậy thì, cô Tô thân mến, về sau, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."
Tô Nguyệt Hi cũng đáp lại: "Anh Tần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."
Hai người nhìn nhau cười, mọi điều đều hiểu mà không cần nói ra.
Không lâu sau, mẹ Tần đến thăm Tần Kiêu.
Khi phát hiện Tần Kiêu đã tỉnh, bà ấy vui sướng đến mức rơi nước mắt, ôm chầm lấy Tần Kiêu, bắt đầu khóc nức nở.
Trong lòng Tần Kiêu cũng hơi chua xót, anh nói với vẻ ân hận: "Xin lỗi mẹ, đã làm mẹ lo lắng rồi."
Trước kia, nếu nghe thấy con trai nói như vậy, mẹ Tần chắc chắn sẽ an ủi rằng mình không sao, chỉ cần khóc một trận là sẽ tốt thôi.
Nhưng lần này, mẹ Tần thực sự bị dọa sợ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Kiêu, nói: "Con trai, con xuất ngũ đi! Mẹ thực sự sợ cái cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Lần này mẹ sợ c.h.ế.t đi được, nếu có lần nữa, mẹ sẽ c.h.ế.t thật đấy."
Mẹ Tần tỏ ra kinh hoàng, rõ ràng không phải đang nói đùa.
Tần Kiêu không còn cười nữa, có chút không biết phải nói sao.
Tô Nguyệt Hi chứng kiến cảnh này, dứt khoát kéo mẹ Tần ra ngoài.
Đến khi ra ngoài, Tô Nguyệt Hi mới nói: "Bác gái, đừng nhắc đến chuyện xuất ngũ nữa."
Mẹ Tần không hiểu, "Chẳng lẽ muốn bác phải nhìn con trai mình tiếp tục đi đến chỗ c.h.ế.t sao?"
Tô Nguyệt Hi lắc đầu, cắn môi nói: "Không phải, là vì lần này Tần Kiêu bị thương quá nặng, đã ảnh hưởng đến sức khỏe, anh ấy không thể tiếp tục công việc hiện tại được nữa."
"Cho nên, dù bác không nói, sau này quân đội cũng sẽ sắp xếp công việc khác cho Tần Kiêu. Nhưng việc này có thể sẽ là một cú sốc lớn cho anh ấy, vừa mới tỉnh lại, tốt nhất là không nên để anh ấy biết."
"Vậy nó bị thương nặng lắm à?" Biết con trai bị thương nặng, trái tim mẹ Tần lại treo lên.
Tô Nguyệt Hi suy nghĩ một lát, mới do dự nói:
"Không đến nỗi nặng lắm, nhưng không thể làm những động tác mạnh."