Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 306

Đèo Tô Nguyệt Hi, Tần Kiêu dường như có sức lực dùng không hết, không bao lâu sau đã đến công xã Hồng Hà, sau đó lên xe ô tô đi về phía thị trấn.

Xe cứ lắc lư đi về phía thành phố, Tần Kiêu đầu tiên dẫn Tô Nguyệt Hi đi ăn sáng, sau đó mới đưa cô đi xem phim.

Cả thị trấn chỉ có một rạp chiếu phim, hôm nay tình cờ chiếu một bộ phim tình cảm kinh điển.

Sau khi thấy vậy, Tần Kiêu trong lòng vui sướng, hứng thú mua hai vé xem phim.

Trong rạp chiếu phim, ánh sáng rất mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường đi, Tô Nguyệt Hi không quen.

Khi người khác không thấy rõ, Tần Kiêu trở nên dũng cảm, trực tiếp dùng cơ thể ôm lấy Tô Nguyệt Hi, tránh cho cô bị người ta va chạm.

Trong bóng tối, tai vốn dĩ sẽ trở nên nhạy cảm, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu lại gần nhau đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Khuôn mặt của Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu cùng đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Tần Kiêu tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, sau đó mới thở dài một hơi dài.

Nhưng anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nguyệt Hi, không hề buông ra.

Phim bắt đầu chiếu, trong rạp chiếu phim càng trở nên tối hơn. Sau một lúc, khi phát hiện không còn ai xung quanh, Tần Kiêu nghiêng người, thì thầm bên tai Tô Nguyệt Hi: "Nguyệt Hi, em có thể hứa một điều với anh được không?"

Hơi thở nóng bỏng của Tần Kiêu phả lên tai Tô Nguyệt Hi, khiến trái tim cô lạc nhịp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ôi, có một người bạn trai quá đẹp trai, thật sự là một thử thách lớn cho ý chí.

"Cái gì?" Tô Nguyệt Hi hỏi bằng giọng khàn đặc.

Lúc này, Tần Kiêu không chút do dự, đưa vào lòng Tô Nguyệt Hi một cái hộp, nói: "Lấy anh nhé!"

Não của Tô Nguyệt Hi dường như bị trống rỗng, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

Tần Kiêu rất kiên nhẫn, không hối thúc cô.

Mất đến hai phút, Tô Nguyệt Hi mới hồi hộp, chạm vào chiếc hộp trong tay, hỏi: "Sao anh bỗng dưng cầu hôn thế?"

Quả thật, việc này đến quá đột ngột, Tô Nguyệt Hi hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng.

Tần Kiêu nói nhỏ nhưng đầy tình cảm: "Thực ra, từ mười năm trước anh đã muốn cưới em về nhà, tiếc là lúc đó em chưa nhận ra. Có thể nói, nếu không sợ em từ chối, ngày em đồng ý, anh đã có thể khiến em trở thành người trong sổ hộ khẩu của nhà anh rồi."

"Đó là vì anh kiên nhẫn, nên mới đợi được đến hôm nay."

Sau khi nói lời trong lòng, Tần Kiêu lại tỏ vẻ đáng thương: "Nguyệt Hi, em nhất định phải đồng ý đấy! Nếu em không chấp nhận, anh sẽ... anh sẽ mãi bám lấy em."

"Cứ tưởng anh sẽ khóc cơ!" Tô Nguyệt Hi vừa nói đùa, vừa mở chiếc hộp Tần Kiêu đưa, dưới ánh sáng của màn hình phim, cô phát hiện trong hộp là một chiếc nhẫn vàng thiết kế đơn giản.

Tô Nguyệt Hi cảm thấy bất ngờ, hiện nay việc cầu hôn còn chưa thịnh hành việc tặng nhẫn, làm sao Tần Kiêu lại nghĩ đến nó?

Còn về lý do không mua nhẫn kim cương, không trách được Tần Kiêu, bởi vì hiện tại ở trong nước vẫn chưa bắt đầu bán, muốn mua nhẫn kim cương, phải đợi thêm bảy tám năm nữa mới có.

Với sự hoài nghi trong lòng, Tô Nguyệt Hi trực tiếp hỏi ra.

Tần Kiêu kể lại cho Tô Nguyệt Hi nghe anh thấy người ta cầu hôn ở nước ngoài, anh còn nói: "Thực ra, anh cũng chuẩn bị sẵn một bộ trang sức dây chuyền, bông tai và vòng tay bằng vàng nữa, nhưng mấy thứ đó hơi to nên mang theo không tiện lắm, chờ về nhà anh sẽ tặng em."

Anh thật lòng quan tâm, dù Tô Nguyệt Hi không thiếu trang sức bằng vàng, nhưng việc Tần Kiêu coi trọng cô như vậy khiến Tô Nguyệt Hi cảm thấy rất vui.

Trong những tháng qua, Tần Kiêu đã thể hiện mình rất tốt, Tô Nguyệt Hi cảm thấy anh xứng đáng để cùng mình gắn bó suốt đời.

Khi cả hai đều có ý định với nhau, thì không cần phải làm ra vẻ nữa.

Tô Nguyệt Hi giơ tay ra ra hiệu cho Tần Kiêu đeo cho mình: "Vậy anh đeo vào cho em!"

"Em đồng ý rồi?" Tần Kiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cười như một kẻ ngốc.

Tô Nguyệt Hi hơi thẹn thùng, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tần Kiêu mà hỏi lại: "Anh có đeo không?"

Tần Kiêu không chần chừ đeo vào cho Tô Nguyệt Hi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, vui vẻ nói: "Anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như đang mơ vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-306-ket.html.]

Tô Nguyệt Hi cười đáp: "Anh tự nhéo mình xem, có phải đang mơ không?"

Tô Nguyệt Hi chỉ đùa vậy thôi, nhưng không ngờ Tần Kiêu lại thực sự làm theo, tự nhéo mình một cái mạnh rồi ngây thơ nói: "Đau lắm, không phải mơ đâu."

Tô Nguyệt Hi thực sự không thể nhìn thẳng vào trí thông minh đang giảm sút của người kia, quyết định xem phim cho rồi.

Lúc này, Tần Kiêu lại đưa cho Tô Nguyệt Hi một cuốn sổ tiết kiệm, "Vợ ơi, số tiền trong sổ tiết kiệm này là lương của anh, em muốn mua gì cứ mua, đừng ngần ngại."

Như thể dự đoán được Tô Nguyệt Hi sẽ từ chối, Tần Kiêu vội vàng nói trước: "Đừng lo! Anh còn tiền, tiền cưới em anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh nhất định sẽ làm cho em hãnh diện khi gả cho anh."

Nếu Tần Kiêu đã nói vậy, Tô Nguyệt Hi cũng chỉ đành phải nhận lấy, dù sao họ sớm muộn gì cũng là một nhà, tiêu tiền của ai cũng như nhau.

Sau khi xem phim xong, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu lại cùng nhau đến nhà hàng thưởng thức một bữa no nê. Sau đó, cả hai cùng nhau dạo quanh công viên và trung tâm mua sắm, tận hưởng một ngày vui vẻ trọn vẹn.

Ngày hôm sau, Tần Kiêu vội vã chạy đến thị trấn, đón mẹ Tần về, cũng mời môi giới đến cầu hôn.

Để Tô Nguyệt Hi có thể nở mày nở mặt, Tần Kiêu chuẩn bị lễ vật là ba chuyển một vang* và một nghìn tám trăm tám mươi tám đồng.

(*Ba chuyển một vang: thường gồm đồng hồ, xe đạp, máy may và radio.)

Ba chuyển một vang này bao gồm ti vi, máy giặt, máy ghi âm và tủ lạnh, bốn món đồ lớn tiêu tốn của Tần Kiêu hơn mười nghìn đồng, cộng thêm tiền mừng, lễ vật của Tần Kiêu quả thực là độc nhất vô nhị.

Tần Kiêu hào phóng như vậy, khiến Hứa Đình cảm thấy rất tự hào.

Dẫu vui mừng, nhưng để thể hiện giá trị của con gái, Hứa Đình vẫn từ chối hai lần và chỉ đồng ý vào lần thứ ba.

Hai bà mẹ đều mong muốn con cái của mình sớm lập gia đình, do đó, ngày cưới của Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu được ấn định sau một tháng rưỡi.

Trong tháng rưỡi đó, Hứa Đình tích cực chuẩn bị hồi môn cho Tô Nguyệt Hi, không nhận bất cứ lễ vật nào từ Tần Kiêu, còn tự mình chuẩn bị một bộ đồ nội thất và đồ dùng giường ngủ đầy đủ cho Tô Nguyệt Hi.

Tiền của Tô Nguyệt Hi, Hứa Đình cũng không lấy một đồng.

Một tháng sau, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu mặc trên mình bộ trang phục cưới lộng lẫy, dưới sự chứng kiến của mọi người, lễ kết hôn của họ rất hoành tráng.

Cuối cùng cũng kết hôn, ngay trong ngày đó, Tần Kiêu đã ăn sạch sẽ Tô Nguyệt Hi

Mặc dù đã sử dụng biện pháp phòng tránh, nhưng để tránh thai ngoài ý muốn, Tần Kiêu dự định sẽ phẫu thuật.

Tô Nguyệt Hi lại nói rằng phẫu thuật sẽ làm hại cơ thể, nên đã trực tiếp tiêm cho anh vài mũi, mỗi mũi có thể phòng tránh thai một tháng, dù có chút phiền phức nhưng không gây hại cho cơ thể.

Không còn lo lắng sau lưng, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu đã bắt đầu cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Cuộc sống hôn nhân của họ vô cùng hòa hợp. Tô Nguyệt Hi chịu trách nhiệm công việc, còn Tần Kiêu đảm nhiệm tất cả công việc nhà, không để Tô Nguyệt Hi phải động tay vào việc gì.

Hơn nữa trong cuộc sống sau này, Tần Kiêu cũng giữ đúng lời hứa của mình, luôn tuyên bố mình vô sinh, chưa bao giờ để Tô Nguyệt Hi phải bận tâm.

Điều này hơi có lỗi với hai bà mẹ đang mong chờ bế cháu, may là sau khi Tô Hồng Hưng và em trai Tần Kiêu kết hôn, mỗi gia đình đều có hai đứa trẻ, mang lại niềm vui gia đình cho Hứa Đình và mẹ Tần, làm dịu đi nỗi tiếc nuối.

Sau khi kết hôn, mọi ước mơ của Tô Nguyệt Hi cũng được Tần Kiêu hiện thực hóa.

Tô Nguyệt Hi không có thời gian để thành lập quỹ từ thiện, Tần Kiêu liền tìm người lập nên một quỹ từ thiện, chuyên hỗ trợ trẻ em nghèo ốm đau.

Tô Nguyệt Hi không có thời gian trồng cây thuốc trên mảnh đất mình thuê, Tần Kiêu liền thuê người đến trồng, Tô Nguyệt Hi chỉ cần thỉnh thoảng tới tưới nước.

Có thể nói, với sự có mặt của Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi không cần phải lo lắng điều gì, chỉ cần tập trung nghiên cứu thuốc là đủ.

Sự tốt bụng của anh khiến Tô Nguyệt Hi chưa bao giờ hối tiếc vì đã kết hôn với anh.

Cả hai sống hạnh phúc và ngọt ngào bên nhau suốt cuộc đời, cho đến khi Tô Nguyệt Hi 90 tuổi thì cùng nhau qua đời.

Dù không cùng nhau chào đời, nhưng họ lại mất cùng một ngày, tình yêu của họ khiến nhiều người ngưỡng mộ, trở thành giai thoại đẹp.

Tô Nguyệt Hi cũng không lãng phí cuộc đời mình, dẫn dắt đội ngũ của mình nghiên cứu ra hàng trăm loại thuốc Đông y, thành công biến Hoa Quốc thành cường quốc về dược liệu truyền thống.

Tô Nguyệt Hi cũng trở thành bác sĩ quốc dân chính hiệu, một mình thay đổi lịch sử dược liệu truyền thống của Hoa Quốc, để lại danh tiếng muôn đời.

HOÀN

Bình Luận (0)
Comment