Chương 1029: Thượng Tấu
Chương 1029: Thượng Tấu
Chương 1029: Thượng Tấu
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cười nói: “Nói như vậy, ngươi đã đáp ứng rồi?"
“Hạ quan nguyện ý nghe theo phân phó của gia.“ Lưu tướng quân chắp tay nói.
“Rất tốt, vậy thì tập hợp binh mã, trong đêm hãy đem tri phủ, thông phán và những người có liên quan chính tới vụ án ra tra khảo, gia quyến bao gồm cả hạ nhân, trước tiên hãy đưa họ đến lao phòng, canh gác nghiêm ngặt."
“Rõ, hạ quan lập tức đi ngay. Đối với tiểu nhân..."
"Ngươi là một trong số những thủ phạm chính trong vụ việc lần này. Tạm thời bây giờ ta chỉ có thể giữ cho ngươi cùng với người nhà được an toàn, nhưng nếu những gì ngươi có được từ việc tham ô bị lộ ra. Cuối cùng có thể bảo trụ được chức quan này hay không, còn phải xem ý tứ của Hoàng Thượng." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Hạ quan đã hiểu, bây giờ hạ quan sẽ lập tức thu xếp." Lưu tướng quân nói, cầm lấy quan ấn, lập tức lên đường.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn liếc nhìn lệnh bài trong tay.
Xem ra Hoàng Thượng ban cho hắn thứ này là đúng, nếu không thì cho dù hôm nay hắn có chế ngự được Lưu tướng quân, cũng không có gì đảm bảo được là hắn ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mình.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Nhất Thiên nhìn hắn đi ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Hầu gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao, một lát nữa khi nhà bị tra xét, các ngươi đi theo chúng, đề phòng việc có kẻ đục nước béo cò."
"Tiểu nhân đã rõ, bản thân ngài cũng phải cẩn thận."
"Yên tâm đi." Cố Thừa Duệ nói xong liền xoay người đi tới hiệu thuốc bắc.
Sau khi Lưu tướng quân rời đi, việc đầu tiên cần làm là ra lệnh cho một vị phó tướng khác đi triệu tập người, mà chính hắn ta thì đi tới bên ngoài phủ của Cố Thừa Duệ, đưa toàn bộ quan binh rút lui, đồng thời quay đầu bao vây hiệu thuốc bắc cũng như bảo hộ cho Cố Thừa Duệ.
Sau khi Cố Thừa Tự biết được rằng Cố Thừa Duệ đang ở Càn Châu, đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, có chút khó tin, ngay sau đó liền cảm thấy mừng rỡ như điên.
Có hắn ở đây, việc trùng trị những tên tham quan đó sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Cậu ta dặn dò Bạch thị vài câu, sau đó lập tức vội vội vàng vàng chạy tới hiệu thuốc bắc.
Sau khi vào trong, nhìn thấy những nghi phạm chính đã bị trói lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, bước tới phía trước hành lễ, nói: "Hạ quan đã từng gặp qua An Lạc hầu."
"Đi thôi, lát nữa, ngươi đi cùng với Lưu tướng quân, giúp hắn ban sai đi." Cố Thừa Duệ nói.
Cố Thừa Tự nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại đưa mắt nhìn sang phía Lưu tướng quân.
Thấy cả hai người đều gật đầu với mình, bây giờ cậu ta mới tin rằng, Cố Thừa Duệ đã thật sự trọng dụng Lưu tướng quân.
Lưu tướng quân thấy vậy thì chắp tay nói: "Mời Cố đại nhân."
Cố Thừa Tự gật đầu, sau đó cùng với hắn ta đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, sau khi hiểu ra rằng bọn họ sẽ phải đi tra xét nhà, cậu ta bị dọa cho khiếp sợ, cậu ta thật sự không ngờ rằng Cố Thừa Duệ chỉ vừa tới đây đã làm ra hành động lớn như vậy.
Đồng thời cậu ta cũng hiểu rằng, hắn nhất định là đã nhận được thư được người của phe mình gửi đi trước đó.
Ngay sau đó lại là cảm giác cảm động mãnh liệt.
Như vậy thì không cần kiểm tra cũng có thể tin tưởng vào hành động của mình, thật sự là khó có được.
Đương nhiên là cậu ta không biết, Chu Oánh bên kia đã sớm chứng thực.
Sau đó cậu ta đi theo Lưu tướng quân, gà bay chó sủa bận rộn cả một đêm, thế nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi dù chỉ một chút.
Cùng lúc đó, Cố Thừa Duệ mượn giấy và bút từ hiệu thuốc bắc, viết cho Hoàng Thượng một cuốn sổ xếp, hắn để Chu Oánh cầm lấy sổ xếp của mình, sổ xếp của Cố Thừa Tự cùng với trướng sách gửi cho Hoàng Thượng.
Chờ Hoàng Thượng xem xét quyết định.
Dù sao thì phải xử lý nhiều quan viên như vậy, hắn không làm chủ được.
Một việc nữa chính là phải nhanh chóng phái người tới nhận lệnh mới được.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thượng trở lại thư phòng, sau khi nhìn thấy ba món đồ được đặt trên long án, Hoàng Thượng cảm thấy tức giận đến mức hít thở không thông.
Sau đó, hắn nghiêm túc xem qua trướng sách một lượt.
Trướng sách này từ ba năm trước đã bắt đầu, hơn nữa càng ngày càng trở nên to gan, số bạc cuối cùng được ghi chép lại là số bạc được dùng để xây bờ đê bằng xi măng đã bị bọn chúng nuốt trọn một nửa.
Nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận đến nghiến răng, nhưng hắn cũng hiểu rằng nước trong thì không có cá.