Chương 1035: Chim Non Cất Cánh 1
Chương 1035: Chim Non Cất Cánh 1
Chương 1035: Chim Non Cất Cánh 1
Mùi thơm say đắm của rượu khiến người khác chỉ cần ngửi thôi cũng đã đắm chìm.
Kết hợp với vẻ đẹp màu hổ phách, khiến nàng mê mẩn không đứt.
Nàng không lợi dụng bọn chúng mà đưa cho bọn chúng khoảng hai vạn cân trái cây đủ loại, sau đó lấy đi một nửa trong số khoảng năm trăm cân Hầu nhỉ tửu.
Ở bên kia, Cố Thừa Duệ mang theo hai nhi nữ, cùng với Lâm Nhất Thiên và năm người khác.
Sau khi buộc chặt bảo vệ chân và bôi thuốc chống côn trùng khắp người, bọn họ lập tức lao vào trong núi.
Ban đầu Lâm Nhất Thiên lo sợ hai đứa nhỏ sẽ không theo kịp bọn họ, không ngờ thân thể chúng không cao lớn lắm nhưng lại chạy nhanh hơn cả bọn họ.
Đặc biệt là Quả Quả, sau khi vào núi thì giống như đi dạo trong hoa viên nhà mình, chơi thật thoải mái và vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị bỏ lại phía sau.
Cố Thừa Duệ vội vàng hét lên: "Quả Quả, không được chạy quá xa."
"Con biết rồi, phụ thân, Quả Quả sẽ không đi xa đâu." Quả Quả không quay đầu lại mà chỉ hét lên.
Cùng lúc đó, dọc đường cô bé còn hái được một số dược liệu và hoa dại, thậm chí còn tìm thấy một ít rau dại.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng không lo lắng cho cô bé nữa, Quả Quả mặc dù mới luyện khí đến kỳ thứ năm nhưng cũng đã có được một phạm vi thần thức nhất định.
Chỉ cần không phải hổ, gấu hoặc những con thú hung dữ khác, thì cô bé vẫn có thể đối phó được.
Còn về Thần Thần, cậu bé không có hứng thú với hoa cỏ. Ngay khi vào núi, cậu bé đã sử dụng cung nỏ chuyên chế để săn mồi, thậm chí còn không bỏ qua cả những chú chim non trên cây.
Cố Thừa Duệ thấy vậy liền ngăn cản, nói: "Muốn đi săn thì cứ nhắm vào mấy con gà rừng, thỏ rừng ấy.
Những con chim non này không ăn được, có bắn trúng cũng chỉ lãng phí mà thôi, không bằng để chúng tự nhiên sinh sống trong khu rừng rậm này đi."
"Khà khà, con hiểu rồi, phụ thân." Thần Thần cười giễu đáp lại, sau đó nâng cung lên và bắt đầu bắn.
Ngẩng đầu lên vừa kịp lúc nhìn thấy một đàn ngỗng trời đang bay qua đầu, cậu bé lập tức bắn ra một mũi tên.
Liền sau đó, vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một con ngỗng trời rơi xuống cách đó không xa, vỗ cánh vài cái rồi tắt thở.
Lâm Nhất Thiên thấy cảnh này, kinh ngạc hét lên: "Đại thiếu gia, kỹ thuật bắn cung thật tuyệt nha, có thể bách phát bách trúng."
"Cũng tạm thôi." Thần Thần gãi đầu, cười nói.
"Con khiêm tốn quá rồi đó." Cố Thừa Duệ vỗ nhẹ vào ót cậu bé và nói.
Sau khi nghe được giọng điệu không hài lòng của hắn, Thần Thần cũng không có phản bác mà chạy tới nhặt con ngỗng lên.
Vừa đến gần, ngay lập tức nhìn thấy một con rắn độc to bằng cánh tay mình cũng đang lao về phía con ngỗng trời.
Thấy cậu bé đi tới, nó liền quay đầu tấn công cậu bé.
Thần Thần bất ngờ giật nảy mình.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy cậu bé đang đi thì dừng lại, hắn lập tức chạy tới, đúng lúc nhìn thấy con rắn đang tấn công về phía Thần Thần, trong lòng chợt thắt lại, đúng lúc hắn chuẩn bị tiến lên phía trước.
Thần Thần đột nhiên nâng cung nỏ trong tay lên và đánh thẳng vào đầu con rắn, hất nó sang một bên.
Sau đó, cậu bé nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Cùng lúc đó, Cố Thừa Duệ cũng đã chạy tới, phóng thẳng con dao găm trong tay mình cắm vào tấc thứ bảy của con rắn.
Con rắn độc trực tiếp bị đóng đinh xuống đất, vặn vẹo giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng nằm ngay đơ.
Cố Thừa Duệ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nhớ kỹ, đánh rắn nhất định phải đánh trúng vào vị trí cách đầu nó bảy tấc, nếu không sẽ rất khó để giết chúng."
"Vâng." Thần Thần thấp giọng đáp lại.
Cố Thừa Duệ nghe xong, quay đầu nhìn cậu bé, hỏi: "Sợ rồi sao?"
"Không có, chỉ là con chưa bao giờ nhìn thấy con rắn lớn như vậy." Thần Thần ngang bướng nói.
Nhưng cơ thể vẫn còn căng thẳng chứng tỏ cậu bé đã thực sự sợ hãi.
Cố Thừa Duệ ôm cậu bé vào lòng và vỗ nhẹ vào mông nó, nói: "Rắn, nếu nhắm đúng được vào phần bảy tấc, thì còn dễ đối phó hơn cả một con chó lớn."
Thần Thần gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn vào con rắn, Cố Thừa Duệ cũng không ép buộc nữa.
Sau khi chờ bọn người Lâm Nhất Phàm xách theo rắn và ngỗng trở lại, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía Quả Quả.