Chương 1037: Chim Non Cất Cánh 3
Chương 1037: Chim Non Cất Cánh 3
Chương 1037: Chim Non Cất Cánh 3
"Bình thường thôi, không cần phải xấu hổ." Cố Thừa Duệ nói xong, ngồi xổm sang một bên nói: "Lên đây, phụ thân cõng con một đoạn. Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không đến lúc gặp phải đã thú sẽ rất phiền phức."
Quả Quả nghe xong, lập tức trèo lên lưng hắn.
Sau đó mọi người nhanh chóng trở về.
Thần Thần nhặt túi vải mà Quả Quả đã dùng để đựng dược liệu lên và nhanh chóng đi theo.
Khi bọn họ đến nơi cắm trại thì mặt trời đã sắp lặn.
Lão Hổ và những người khác đã chuẩn bị đầy đủ củi khô.
Còn Chu Oánh thì dẫn Tam Béo đi lên núi để tìm rau dại.
Đáng tiếc là không đúng mùa nên nàng không tìm được một loại rau dại nào, đành phải lấy vài củ cải và hạt anh đào từ trong không gian ra.
Sau đó, nàng chỉ giữ lại phần giữa tươi ngon của củ cải, rồi dẫn Tam Béo trở về.
Đồng thời, trong tay Tam Béo đang cầm một con chim sẻ bị buộc hai chân và đang chơi đùa với nó rất vui vẻ.
Lúc họ quay lại, Cố Thừa Duệ và những người khác cũng đã về đến.
Nhìn thấy bọn họ không chỉ trên người treo đầy những con mồi nhỏ mà còn mang về cả một con lợn rừng, Chu Oánh bước tới nói: "Tốt lắm, các ngươi săn được không ít con mồi nha, nhưng chúng ta không thể ăn hết được.
"Nương, nương, gà rừng và thỏ rừng là do con bắt, còn có một con ngỗng trời nữa." Thần Thần lập tức tiến lên nhận công.
"Thật sao, lợi hại vậy sao." Chu Oánh xoa đầu cậu bé, cười nói.
Sau đó, nàng phát hiện Quả Quả đi theo phía sau mọi người, vẻ mặt bơ phờ, mấu chốt là tóc tai rối bù, y phục cũng có vết xước. Nàng nhanh chóng tiến lên hai bước, hỏi: "Quả Quả, sao vậy? Bị thương ở đâu?"
"Chỉ bị trầy trên đùi một chút thôi, nhưng nó đã săn được một con lợn rừng đó. Nàng sắp xếp một chút đi, ta sẽ chữa trị vết thương cho con bé." Cố Thừa Duệ nói xong liền bế cô bé trở lại lều.
Chu Oánh nghe tin Quả Quả giết được một lợn rừng, nàng giật mình một cái và quay qua hỏi Thần Thần.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, nàng không nói gì nữa, dù sao con đường tu tiên cũng đầy rẫy chông gai và nguy hiểm, cô bé phải nhanh chóng thích ứng từng bước một.
Sau đó, nàng lại nói với Thần Thần: "Con trông chừng Tam Béo đi, đừng đi quá xa. Nương phải đi nấu cơm."
"Dạ, con muốn ăn gà rừng mà con đã bắt được."
"Rồi rồi, trông chừng Tam Béo đi." Chu Oánh nói xong, sau đó nhìn đám con mồi trên mặt đất, thấy một con rắn và một con gà rừng, liền quyết định nấu một nồi canh Long Phượng.
Số gà rừng và thỏ còn lại thì làm theo cách làm gà ăn mày, nướng lên và để dự trữ.
Vấn đề ở đây là lợn rừng.
Sau đó, nàng nói với đám người Lâm Nhất Thiên: "Cách đây không xa, có một khe suối nhỏ. Các ngươi đem tất cả những con mồi này qua đó xử lý chút đi.
Lông thú, nội tạng các loại đều vứt hết, chúng ta chỉ cần thịt thôi."
"Rõ, thưa phu nhân." Đám người Lâm Nhất Thiên vừa định đứng dậy.
Thì đám người của Lão Hổ đã lập tức thay bọn họ đem những con mồi này đi về phía dòng suối.
Chu Oánh đợi bọn họ đi rồi, nàng cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị lá sen, bùn và những gia vị cần thiết.
Chờ bọn họ trở về thì lập tức nấu bữa tối.
Ngoài một bát lớn canh Long Phương, nàng còn đem củ cải và hạt anh đào rửa sạch rồi trộn với nhau thành dưa muối.
Cuối cùng là thịt nướng, cả nhóm bọn họ đều không ăn thịt gà rừng và thỏ nhiều.
Thay vào đó, họ cắt sườn lợn cùng một ít thịt ba chỉ, xiên vào que xiên và nướng lên.
Sau bữa ăn, Chu Oánh ướp số thịt lợn còn lại để chuẩn bị làm đồ khô.
Hai ngày sau, hai người lại đi vào núi, cả nhóm bọn họ vẫn tập trung vào việc huấn luyện cho Quả Quả và Thần Thần.
Nhưng lần này không có giết chóc.
Thay vào đó, Cố Thừa Duệ đợi ở một bên, hướng dẫn Quả Quả và Thần Thần chiến đấu với dã thú.
Tất nhiên, nếu thực sự gặp nguy hiểm, họ cũng sẽ ra tay.
Đồng thời, ngoài việc chăm sóc Tam Béo, Chu Oánh cũng không khách khí, liên tục thu hoạch rất nhiều thảo mộc hoang dã có phẩm chất tốt.