Chương 1041: Trở Về Thôn 1
Chương 1041: Trở Về Thôn 1
Chương 1041: Trở Về Thôn 1
Trước khi vào thôn, mùi thịt các loại xộc thẳng vào mặt.
Thần Thần thò đầu ra nói: "Thơm quá. Nhà ai đang hầm thịt bò vậy?"
Chu Oánh tức giận gõ đầu cậu bé một cái, nói: "Con mèo tham lam này, thịt bò vừa ăn còn chưa nuốt hết, ngươi là thèm nữa à."
"Là tại nó thơm quá đi mà."
"Muốn ăn thì tối nay chúng ta sẽ tự nấu. Ngồi xuống nhanh đi."
"Nương, nữ nhi muốn ăn tôm hùm lớn."
"Ăn." Tam Béo đột nhiên giơ tay lên và hét.
Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Cố Thừa Duệ, khóe miệng chảy ra một dòng nước miếng.
Trông thật ngốc nghếch và đáng yêu.
"Vậy nói cho ta biết, con muốn ăn cái gì?" Cố Thừa Duệ mỉm cười, quấn áo choàng quanh người cậu bé rồi hỏi.
"Chân, đùi." Tam Béo trả lời.
"Đùi gà?"
"Đùi gà." Tam Béo gật đầu.
"Các ngươi thật biết gọi món đó, cả ba đều là món chính, nghĩ thôi đã muốn mệt chết rồi." Chu Oánh nghe xong liền bỏ cuộc.
Nàng đã rất mệt mỏi sau nhiều ngày ngồi xe đi lại, thực sự không muốn làm.
"Thế này đi, tôm hùm của Quả Quả dời qua trưa mai ăn đi.
Tối nay chúng ta chiên ít bò bít tết và kho đùi gà nhé." Cố Thừa Duệ nói.
"Vâng, trưa mai nhất định phải làm nha." Quả Quả do dự một chút, không phục liếc nhìn qua hai đệ đệ một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ làm mà." Chu Oánh đồng ý.
Khi cả nhóm vào thôn, ngoại trừ bọn trẻ con đang chạy loạn xạ trên đường phố, hầu như không có ai cả.
Vì thế bọn trẻ đều không biết họ là ai.
Tuy nhiên, khi xe ngựa đi vào thôn, chúng vẫn rất tò mò nên đã đi theo sau, chạy được một đoạn ngắn mới giản tán.
Sau khi Quả Quả xuống xe, cô bé nhìn vào tiểu viện cũ kỹ bằng bùn, rồi lại nhìn sang ngôi nhà mái ngói gạch xanh lớn ở bên cạnh, không thể tin được quay đầu nhìn Cố Thừa Duệ, hỏi: "Phụ thân, đây thực sự là lão trạch của chúng ta sao, quá cũ nát rồi?"
"Coi là vậy đi, không nghĩ sẽ dùng tới nữa nên cũng không cần sửa chữa.
Nhưng bên trong còn có một giường sưởi, sống ở đây vẫn khá thoải mái." Cố Thừa Duệ nói xong thì xuống xe, mở cửa rồi dẫn ngựa vào.
Chu Oánh thấy cửa nhà đã được mở, liền gọi Quả Quả và Thần Thần vào trong.
Khi vào nhà, họ cảm thấy không khí trong phòng không quá lạnh, nhà cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, lập tức biết Thu Nương ở nhà bên cạnh đã luôn giúp đỡ trông coi.
Sau đó, nàng đơn giản dọn dẹp lại căn phòng một lượt rồi đi vào nhà bếp.
Quả nhiên trong bếp lửa vẫn còn đang âm ỉ, nàng lập tức mở cửa ra, bỏ thêm củi vào, để làm ấm nhà một chút.
Sau đó, nàng quay lại không gian, đun hai nồi nước nóng, lấy chậu rửa mặt và khăn tắm mới, rồi trở về phòng rửa mặt đơn giản cho ba đứa trẻ.
Sửa soạn xong xuôi, ba đứa trẻ cởi áo khoác ra và ngồi chơi trên giường.
Còn phu thê hai người thì trước tiên ngồi vào bàn Bát Tiên để uống trà.
Nhiệt độ vừa tăng lên, Cố Thừa Duệ đã lập tức ho khan, Chu Oánh lập tức hỏi: "Muốn uống thêm thuốc không?"
"Không cần, uống nhiều nước là được rồi." Cố Thừa Duệ vừa ho vừa đáp.
"Xem ra chúng ta phải nhanh chóng hồi kinh."
"Ừ, tranh thủ những ngày Tết này mua một chiếc thuyền lớn có thể ra biển."
"Thừa Duệ, Thừa Duệ, ngươi về rồi à?" Lúc này, bên ngoài có người hét lên.
Cố Thừa Duệ có hơi ngạc nhiên, nói: "Là Thừa Ân ca."
Nói xong liền đứng dậy đi ra nghênh đón.
Bên ngoài ngoại trừ Cố Thừa Ân, còn có Tiền Gia Hỉ.
"Quả nhiên là ngươi đã trở về rồi, ngươi thật là khiêm tốn, âm thầm trở về mà không nói lời nào cả." Cố Thừa Ân cười nói.
"Đều là hương thân hương lý, phô trương thanh thế thì có ích gì chứ. Chúng ta vào trong nói chuyện đi." Cố Thừa Duệ nói xong liền mời bọn họ vào trong.
Chu Oánh thấy vậy, đứng lên nói: "Thừa Ân ca, Gia Hỉ thúc đến rồi, mau ngồi xuống đi."
Nói xong, nàng lấy ra hai cái chén sạch để pha trà cho hai người bọn họ.