Chương 1077: Ngoại Truyện 2- Hạ
Chương 1077: Ngoại Truyện 2- Hạ
Chương 1077: Ngoại Truyện 2- Hạ
"Chỉ mong vậy, nhưng thành thật mà nói thì đôi khi ngươi há mồm ra thật sực có chút chán ghét."
"Sửa, nhất định sửa, còn phải nhờ Lý huynh cho tiểu đệ một cơ hội nữa để hòa hợp với lệnh muội."
Lý nhị công tử vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt tràn đầy thành khẩn của hắn ta, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cơ hội chỉ có một lần."
"Yên tâm, tiểu đệ sẽ nắm lấy cơ hội này."
Vào buổi sáng năm ngày sau, Hồng Tố Chi dẫn theo hai nha hoàn đi ra ngoài, định đới người môi giới hỏi một chút, xem có cửa hàng điền sản nào hay không.
Mặc kệ sau này thế nào, nàng ta cũng không thể không làm gì được.
Thời điểm đến gần người môi giới, Hồng Tố Chi thấy một đám người vây quanh nhau, tò mò nhìn thoáng qua, không nghĩ tới là bán mình tang cha.
Nhưng mà nàng ta liếc một cái đã phát hiện lỗ hổng.
Bởi vì da của người nằm trên mặt đất không đúng, bàn tay của người chết có màu da bình thường.
Sau đó xoay người muốn đi.
Lúc này nữ hài tử trực tiếp bắt lấy một vị hoa y công tử: "Công tử, công tử hãy mua tiểu nữ đi, tiểu nữ nguyện cả đời hầu hạ ngài."
"Không mua, nha hoàn có tư sắc nhà ta còn nhiều lắm. Hơn nữa, vừa rồi vị đại ca kia rõ ràng đã cho ngươi mười lượng bạc. Đừng nói mai táng một người, năm người còn đủ. Ngươi không cảm tạ hắn, túm ta lại tính làm gì." Công tử nói xong, cầm lấy chiếc quạt trên tay hất tay nàng ta ra: "Thật xui xẻo, lại lãng phí quần áo đẹp rồi."
Nói xong thì rời đi.
Hồng Tố Chi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì sửng sốt một chút, nàng ta không ngờ hắn lại có một mặt tuyệt tình như thế.
Không đúng, chỉ có thể là quyết đoán sau khi nhìn thấu.
Sau đó đưa mắt nhìn nữ tử vẻ mặt phẫn nội nhìn bóng dáng Diêu công tử đang đi xa, lắc đầu rồi rời đi.
Ba ngày sau, Hồng Tố Chi đến miếu Thần Mẫu cầu phúc.
Ngay lúc Hồng Tố Chi muốn xuống núi, Diêu công tử cố ý tiến tới vô tình gặp phải.
Sau đó Diêu công tử cưỡi ngựa, hộ tống Hồng Tố Chi bên trong xe ngựa, đi về phía thành.
Trên đường, Diêu công tử chủ động nói chuyện phiếm.
Nhưng mà vẫn tán gẫu vây quanh chuyện Thần Mẫu.
Lần này chính là chân chính nói chuyện phiếm trong sáng, hoàn toàn không giống như cách nói lúc đầu.
Hồng Tố Chi cũng không có cảm nhận giống lần trước.
Sau đó, hai người lại gặp hai lần nữa.
Hồng Tố Chi trực tiếp ngừng lại, như cười như không mà hơi: "Có phải nhị ca của ta mật báo cho ngươi hay không?"
"Là thành tâm của tiểu Sinh đã đả động được huynh ấy, tiểu Sinh thật sự thích tiểu thư. Xin tiểu thư cho Diêu mỗ thêm một cơ hội." Diêu công tử ôm quyền bày tỏ.
Hồng Tố Chi sửng sốt một chút, bảo hai nha hòa tránh ra sau: "Tiểu nữ nói với ngài một chuyện, nếu công tử không để ý thì ta lại nói chuyện tiếp."
"Ngươi nói đi."
"Sở dĩ xuống núi là bởi vì trên núi không cẩn thận thất thân, thậm chí còn mang thai." Hồng Tố Chi nói xong, một lúc lâu sau không đáp lại hắn.
Diêu công tử nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Là ngươi tự nguyện sao?"
"Không phải." Hồng Tố Chi trái lương tâm trả lời.
Nhưng mà cũng không hối hận, nếu thân phận trước kia không thể dùng, vậy thì phải tìm một lý do thích hợp đến giải thích chuyện mình thất thân.
Dù sao hai người nếu ở bên nhau, việc này giấu không được, không bằng nói ra sớm một chút.
"Tiểu Sinh chỉ biết đau lòng cho ngươi, không phải khinh thường ngươi."
"Không cần xúc động nhất thời, ba ngày sau lại đáp lại đi." Hồng Tố Chi nói xong, sau đó xoay người rời khỏi.
Lần này Diêu công tử không đuổi theo nữa.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta thì trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Hắn ta sợ nhất chính là bị lừa gạt, lúc này nàng ta có thể thẳng thắn chuyện này. Điều này không chỉ khẳng định bản thân mà còn có một phần tín nhiệm rất lớn với nàng ta.
Nếu hắn ta thừa nhận người này, lại không thẻ bởi vì điểm này mà từ chối nàng ta.
Ba ngày sau, Diêu công tử cho Hồng Tố Chi câu trả lời khẳng định.
Nửa năm sau, hai người thành thân.
Hai năm sau, khi đứa con trai lớn của họ chào đời, Hồng Tố Chi lặng lẽ nói chuyện thân thế của mình với hắn ta.
Diêu công tử nghe xong chính là vừa đau lòng vừa may mắn ôm lấy nàng.
May mắn là Khang Vương không còn nữa, nếu không thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì với hắn ta.
Đồng thời cũng vô cùng cảm tạ tiên hoàng, nếu không hắn sẽ không thể nào cưới được nữ nhân tài mạo song toàn như này được.
Từ nay về sau, ở đâu có thiên tai, có người gặp nạn thì hai người đều ra tay cứu giúp.
HẾT TRUYỆN.