Chương 11: Sống Tạm Trong Miếu Mẹ
Chương 11: Sống Tạm Trong Miếu Mẹ
Chương 11: Sống Tạm Trong Miếu Mẹ
Sau đó, hai người dắt tay dìu nhau lên núi.
Đến khi miếu Mẹ hiện ra trước mắt, Cố Thừa Duệ đã ho nhiều đến mức gập cả người.
Chu Oánh quét mắt nhìn xung quanh, thấy gần đó chắc chắn là không có ai mới dám nói: "Duệ ca, bệnh của chàng không thể chờ lâu thêm nữa đâu, để ta đưa chàng vào không gian truyền nước biển nhé."
Chu Oánh nói xong lại nhìn trước nhìn sau thêm một lần nữa, xác định ở đây chỉ có hai bọn họ, lúc này nàng mới dìu Cố Thừa Duệ vào trong miếu Mẹ.
Bọn họ đi ra sau tượng thần, nàng trực tiếp mang hắn tiến vào không gian, trong đó có một căn biệt thự di động được hai người xây bên bờ sông.
Nàng đỡ Cố Thừa Duệ nằm lên giường, hỏi hắn tên loại thuốc cần dùng, sau đó nàng đi vào nhà kho lấy thuốc, truyền nước biển rồi pha một ly nước mật ong cho hắn uống.
Khi bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt, nàng mới ôm một thùng nước, cầm cây chổi rời khỏi không gian.
Nàng bắt đầu hóa thành cô Tấm nghiêm túc quét dọn miếu Mẹ rộng gần một trăm mét vuông, cũng phun xịt một lượng lớn chất khử khuẩn.
Sau khi quét dọn xong, Chu Oánh ngước nhìn bức tượng mai một theo năm tháng, đã mất đi hình dáng của một vị thần kia, không biết vì sao nàng lại thấy xót thương, cũng thấy thân quen đến lạ thường.
Nàng cung kính bái lạy bức tượng: "Chúng ta bất đắc dĩ phải ở nhờ nơi này, làm phiền người rồi."
Tiếp đó nàng vào trong không gian cầm ra một sợi dây thừng, định rời khỏi miếu nhặt một bó củi về, nếu không sẽ dễ dẫn đến lầm tưởng, có người sống trong miếu mà miếu thì vẫn âm u, thiếu vắng hơi người thì rất khó giải thích.
Sau khi ra ngoài thì nàng mới phát hiện, nhìn xuống dưới ở đằng sau lưng miếu Mẹ là một dòng sông chảy qua cái thôn kia, địa hình dựa núi, gần sông này quả thật rất tốt luôn đó nha.
Quan sát xung quanh xong thì nàng bắt đầu leo lên núi tiếp, tuy nhiên củi thì không nhặt được bao nhiêu, ngược lại thì nàng tìm được rất nhiều cam thảo mọc ở nơi đây, lấy hết toàn bộ dùng dây thừng buộc lại.
Vất vả hồi lâu, đúng lúc này bụng cũng bắt đầu ùng ục ùng ục vang lên, vì thế nàng trực tiếp cõng cam thảo trên lưng quay về miếu Mẹ.
Đặt bó củi xuống đất, nàng quen đường đi ra sau bức tượng thần, rồi tạm dừng một lát, sau khi xác định xung quanh chẳng có ai, lúc này nàng mới đem cam thảo vào không gian.
Mới vừa đi tới cổng biệt thự, khứu giác của nàng đã bị đánh thức bởi mùi thịt thơm ngào ngạt, vội vàng bỏ cam thảo xuống chạy đi toilet rửa tay.
Sau khi xong xuôi thì nàng tiến vào phòng bếp, mắt thấy bóng dáng đang bận bịu nấu nướng kia, nàng đi tới ôm eo hắn hỏi: "Sao chàng không đợi ta về làm cho, bệnh ho không dứt sao ngửi được ba cái mùi khói dầu này chứ?"
"Ta rảnh nên đi xào một ít rau cải thôi mà, sẵn tiện nấu thêm một nồi canh sườn chung với bắp bằng nồi áp suất đằng kia nữa." Cố Thừa Duệ cười quay đầu nói.