Chương 17: Lo Lắng (1)
Chương 17: Lo Lắng (1)
Chương 17: Lo Lắng (1)
"Cũng đúng, vậy mình đi mua gạo trước đi."- Cố Thừa Duệ nói xong thì chỉ tay về hướng tiệm bán lương thực cách đó không xa.
Chu Oánh nhẹ gật đầu đi theo.
"Hai vị khách đây muốn mua gì ạ?"- Một chàng trai trẻ chạy ra tiếp đón bọn họ, nhiệt tình mời bọn họ vào.
"Gạo trắng này giá bao nhiêu?"- Cố Thừa Duệ chỉ vào loại gạo nhìn tốt nhất ở đây, hỏi.
"Gạo trắng tám văn tiền, gạo tấm cùng với gạo lức là sáu văn tiền."- Người đó trả lời.
"Vậy còn bột này?"- Chu Oánh chỉ vào bột mì hơi ố vàng, hỏi.
"Loại tinh mịn thì tám văn tiền, còn loại đen hơn thì năm văn thôi."- Chàng trai đó quay đầu trả lời, khi hắn ta thấy nàng đi về hướng bao gạo kê thì trực tiếp báo giá luôn: "Gạo kê và loại gạo vàng có giá năm văn tiền, gạo nếp mười văn tiền, hạt cao lương* giá ba văn tiền."
* Hạt cao lương:
Chu Oánh và Cố Thừa Duệ không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, cả hai đều vô cùng kinh ngạc, quả thật giá hàng ở đây không hề thấp tí nào, cũng không trách vì sao trước đây Lưu thị lại tính toán một cái bánh bao với họ như vậy.
Sau đó, Chu Oánh nói: "Vậy ngươi cân cho chúng ta hai ký rưỡi gạo trắng, với một ký gạo kê đi, dùng bao túi trong tiệm của ngươi luôn nha, ta trả tiền."
"Dạ được, xin hai vị chờ một lát."- Người bán gạo lên tiếng đáp lại, sau đó quay người đi cân gạo.
Mà bên này, Cố Thừa Duệ nghiêm túc đi dạo qua một vòng cửa tiệm, hắn phát hiện tất cả lương thực đều gia công rất sơ sài.
Ví dụ như loại gạo trắng này, bên trong vẫn còn một ít gạo nát với xác gạo bị kẹt lại.
Hơn nữa, gọi là bột mì tinh mịn nhưng mịn tới 80% còn thấy không cố nổi, nói chi là mịn 100% đúng với cái tên của nó, phải xem lại cái gọi là tiêu chuẩn của loại bột này.
Sau đó, hai người rời khỏi tiệm bán gạo và bột, trực tiếp đi tìm chỗ mua nồi và muối.
Nồi và muối đương nhiên là sẽ đắt hơn gạo nhiều, muối có giá hai mươi văn tiền nửa ký, có điều muối này là muối hạt to, cho nên bọn họ chỉ cần nửa của nửa ký là đủ sống rồi.
Thêm một cái nồi gang ba lít với hai quai nồi hai bên, phải tốn một trăm năm mươi văn tiền, với một cây rìu đốn củi năm mươi văn tiền nữa.
Sau khi bước ra khỏi tiệm rèn, số tiền trong tay bọn họ cũng không còn dư bao nhiêu.
Vì thế hai người đành phải chọn quay trở về, trên đường về lại tốn thêm mười lăm văn tiền nữa để mua nửa ký mỡ heo, năm văn tiền mua một tấm thớt bằng gỗ trúc, cuối cùng họ bỏ ra hai văn tiền để mua hai củ cải trắng cỡ vừa.
Khi hai người quay trở lại miếu Mẹ, mặt trời cũng đã sắp xuống núi, Cố Thừa Duệ buông đồ vật để xuống đất rồi nói: "Bé con, ngươi ở lại rửa nồi với rìu nhé, ta đi nhặt một bó củi về."
"Được, vậy ngươi nhớ về sớm một chút."- Chu Oánh nói xong thì đi vào trong không gian, nàng ôm một thùng nước ra, sau đó còn tìm hai khối đá trên kệ lò, rồi nàng bắt đầu ngồi rửa nồi, rìu, và thớt bằng nước nóng.