Chương 267: Có Ẩn Tình
Chương 267: Có Ẩn Tình
Chương 267: Có Ẩn Tình
"Nhất định rồi, tỷ nếu có chỗ nào cần chúng ta giúp đỡ cũng đừng khách khí". Cố Thừa Duệ nói.
"Được, nhất định sẽ không khách khí với các ngươi". Cố Tử Di nói đến đây lại hỏi: "Đúng rồi, các ngươi có biết trong trấn này có chỗ nào mời được sư phụ là nữ không?"
"Nữ sư phụ" Cố Thừa Duệ ngẩn người nói: "Cái này thật sự cũng không rõ lắm, để ta trở về nghe ngóng thử xem.
Có điều tỷ muốn tìm ở phương diện nào, hoặc là nói tỷ muốn cho con học loại tài nghệ nào?"
"Chính là nữ sư phụ chuyên dạy dỗ cho nữ nhi của các hộ giàu có, tinh thông cầm kỳ thi họa, thêu thùa, nấu ăn là được, chủ yếu vẫn là lễ nghĩa và đức hạnh". Cố Tử Di trả lời.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì hiểu ra ý của nàng ta, gật đầu nói: "Ta biết rồi, trở về sẽ nghe ngóng thử xem.
Chỉ có điều nếu đến nhà dạy thì sợ là phí cũng không thấp".
"Ta biết rồi, nhưng con trẻ không thể tiếp tục chậm trễ nữa, ngươi cố gắng tìm giúp ta là được".
"Được". Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Sau đó ba người lại khách sáo thêm vài câu, Chu Oánh nhớ ra nàng ta lúc trước còn muốn ra ngoài, cũng không ngồi thêm nữa.
Trên đường trở về, Chu Oánh nói: "Xem ra tỷ ấy chuyển ra ngoài rất tốt, ít ra sắc mặt cũng không khó coi nữa".
"Vì thể diện mà làm khó bản thân, trị an của thời cổ đại đúng là không cách nào so với thời hiện đại.
Đợi đến khi mọi người đều biết tỷ ấy một mình mang hai đứa con ra ngoài sống liền sẽ biết có bao nhiều phiền phức tới.
Tất nhiên nếu tỷ ấy có thể mạnh mẽ đứng lên giải quyết những phiền phức này cũng được". Cố Thừa Duệ nói.
Chu Oánh nghe xong không nói gì, khi đó nàng cũng một thân một mình sống qua mấy năm, tự nhiên hiểu rõ nỗi khổ trong đó, chỉ có thể hi vọng Cố Tử Di đủ kiên cường đứng lên quán xuyến gia đình, nếu không chỉ đành trở về trong thôn.
Quả nhiên chiều tối năm ngày xong, khi Chu Oánh và Cố Thừa Duệ đang trở về nhà, bà vú của Cố Tử Di-Mai thẩm vội vàng chạy đến nói: "Cố Duệ thiếu gia, phu nhân, hai người mau cứu phu nhân nhà ta với".
"Bà trước tiên nói rõ đã xảy ra chuyện gì ta mới có thể giúp". Cố Thừa Duệ nói.
"Cái này...". Mai thẩm nói xong nhìn xung quanh bốn phía.
Chu Oánh nhìn ra bà ta có điều kiêng kị, trực tiếp xoay người nói: "Đi theo ta".
Cố Thừa Duệ chỉ đành buộc ngựa vào chạc cây bên cạnh rồi cùng hai người bọn họ đi vào.
Cuối cùng sau khi ba người vào phòng riêng ở lầu hai, ngồi xuống, Cố Thừa Duệ nói:"Mai thẩm, nói đi, có chuyện gì?"
"Sáng sớm hôm nay, đột nhiên có một bà mối dẫn đến cửa một nam nhân trung niên hỏi cưới phu nhân, phu nhân sau khi cự tuyệt thì cứ cho rằng không có việc gì nữa rồi.
Ai ngờ đâu buổi chiều, nam nhân đó dẫn theo mấy kẻ khác đến nhất định bắt phu nhân đồng ý, nếu không bọn họ liền hủy hoại danh tiếng của phu nhân".
"Hủy hoại danh tiếng? Hắn ta có nói muốn làm thế nào không?" Cố Thừa Duệ không hiểu hỏi lại.
Bạch Cảnh Bình vẫn luôn làm việc nghiêm minh, kẻ nào dám lộ diện lúc này, lẽ nào không sợ bị bắt sao.
Quan trọng hơn là thái độ của đối phương không đúng, đây rõ ràng là quy hiếp mà.
"Nói, nói phu nhân là thiếp thất bỏ trốn của hắn ta". Mai thẩm ấp úng nói.
"Thiếp thất bỏ trốn?" Chu Oánh kinh ngạc hỏi lại: "Mai thẩm, các người có việc gì còn giấu giếm không?"
"Không có". Mai thẩm lắc đầu.
Nhưng là ánh mắt bà ta rõ ràng đang lảng tránh, không nói sự thật.
Chu Oánh thấy thế nghiêm túc nói: "Cố Tử Di là cô nương của Cố gia chúng ta, tỷ ấy gặp chuyện chúng ta nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng các người nếu có điều gì giấu giếm, thì chúng ta cũng sẽ không đứng ra bảo vệ cho các người được".
"Đúng thế, việc này không đúng, ngươi vẫn là nhanh chóng nói rõ đi, nếu không chúng ta cũng không giúp được". Cố Thừa Duệ nói theo.