Chương 291: Thông Cáo
Chương 291: Thông Cáo
Chương 291: Thông Cáo
Tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng kiếp trước nàng cũng đã từng nghe qua, cũng từng thấy trên TV, một khi nạn châu chấu qua đi, có thể nói đất đai trống trải, không có cỏ mọc, một số trẻ em có thể bị châu chấu cắn chết.
Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ đến giấc mơ hồi còn ở trong Miếu Mẫu Thần, có một cảnh tượng cách xa ngàn dặm.
Nếu dự đoán là đúng, liệu thực sự sẽ có lũ lụt lan rộng hàng ngàn dặm?
Khi nghĩ đến điều này, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Quả thực, Đông Dương đã làm rất tốt rồi." Lưu chưởng quỹ đã kể lại chi tiết cho nàng về tình hình những nơi đó.
Rồi ông ấy lại nói: "Vậy nên hãy để lại một ít thức lương thực cho bản thân và sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ."
"Vậy là ông cũng định dừng lại ở kho cháo à?"
"Nói ra sợ ngươi chê cười, Hồng Vận Lâu hiện tại chỉ còn lại không đến một nghìn kg gạo và khoảng bốn trăm kg bột mì trắng."
"Tất cả đều giống nhau nên chúng ta phải đồng lòng."
"Ừ, nhưng việc này không cần chúng ta lộ mặt giải quyết chỉ cần ngồi đợi là được." Lưu chưởng quỹ cười nói.
Chu Oánh sửng sốt một chút, nghĩ tới những gì Phương Thanh vừa nói, cháo trong kho cháo loãng đến mức có thể soi vào người.
Có vẻ như quả thực còn có người còn lo lắng hơn họ.
Nghĩ đến đây liền gật đầu: "Đã hiểu."
"Đúng rồi, nếu vụ thu hoạch hè năm nay thôn trang của ngươi có thu hoạch, nhớ chừa lại một phần."
"Đưa đến quân doanh?"
"Đúng vậy."
Chu Oánh sau khi nghe câu trả lời của ông ấy, tâm trạng rất phức tạp.
Bởi vì nàng chắc chắn, nếu quân doanh không thiếu lương thực trầm trọng, ông ấy sẽ không nói vậy với nàng.
Dù sao thôn trang của nàng, những mảnh đất trồng lương thực được cũng chỉ có hơn một trăm hai mươi mẫu đất, có thể dư ra bao nhiêu lương thực chứ.
Sau đó nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai xung quanh liền không giấu giếm nữa, đem chuyện nàng trồng khoai lang trắng, cũng như sản lượng của khoai lang trắng nói nhỏ với ông ấy.
"Ngươi vừa nói gì?" Lưu chưởng quỹ ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.
Chu Oánh thấy vậy chỉ cười cười rồi lặp lại một lần.
"Ngươi không nói giỡn?" Lưu chưởng quỹ tròn mắt nhìn nàng.
"Ông cảm thấy ta sẽ nói giỡn trong loại tình huống này sao?"
"Đi, ngươi mau dẫn ta đi xem khoai lang trắng đó đi." Lưu chưởng quỹ nói xong liền trực tiếp kéo nàng đi về hướng thôn trang.
"Không phải bên Điền trạm trưởng vẫn đang đợi chúng ta sao."
"Không cần quan tâm đến hắn ta, chúng ta chỉ cần có mặt lúc cuối là được." Lưu chưởng quỹ nói xong trực tiếp đưa tay lên gọi một chiếc xe bò, sau đó kéo hai người đi về phía thôn trang.
Chu Oánh thấy ông ấy gấp gáp như vậy cũng không phản đối nữa, dù sao bên phía trạm trưởng có ông ấy chịu.
Sau khi hai người đến thôn trang, cũng không tìm ai mà trực tiếp đến mảnh đất trồng khoai lang trắng, Chu Oánh chỉ những ngọn mọc ra từ lá rồi nói: "Những loại giống vậy có thể cắt rồi trồng trực tiếp xuống đất. Còn về vấn đề thu hoạch thì phải đến tháng tám, chín?"
"Lâu vậy sao?"
"Cũng tạm được, sau tiết thanh minh bắt đầu trồng, nếu trồng sớm quá sẽ bị đông chết."
"Cả mảnh đất này của ngươi đều trồng khoai lang trắng?"
"Đúng vậy, đến đồng cỏ cũng đa số trồng khoai lang trắng. Thứ nhất là, lá của khoai lang trắng này lớn nhanh, có thể dùng làm cỏ khô, bên cạnh đó còn thu hoạch được lương thực nữa."
"Vậy trong thôn trồng hết bao nhiêu?"
"Lúc đó hạt giống có hạn nên trồng không nhiều, mỗi hộ chắc khoảng một hai mẫu, nhưng sau này có trồng thêm không thì ta không rõ."
"Chuyện này ta muốn báo cáo cho tam hoàng tử, không biết ngươi có suy nghĩ gì không?"
"Đương nhiên là được, vốn dĩ ta định sau khi trồng thành công mới báo, nhưng bây giờ dòng sông cũng hết nước, cũng không biết có thể kiên trì đến thu hoạch vụ thu không."
"Không cần biết có thành công không, chúng ta đều phải bảo vệ tốt mấy cây mầm này, còn lại chúng ta nghĩ cách tiếp."
"Chỉ cần chừa cây mầm lại cho ta, còn lại thì mọi người cứ tính."