Chương 337: Tam Hoàng Tử
Chương 337: Tam Hoàng Tử
Chương 337: Tam Hoàng Tử
Sau khi mọi người vui vẻ rời đi, thì Cố nhị thúc ở lại mà đi về phía Chu Oánh rồi nói: "Chu Oánh ngươi điên rồi à, ngươi lại không cần miệng để ăn nữa à, sao lại trả giá cao để thu mua dây khoai lang kia chứ?"
"Không còn cách nào nữa, trên Trang Tử vẫn còn một đàn gia súc đang đợi thức ăn.
Nhưng trước mắt xem ra, cho dù có trả giá cao như vậy, thì sợ rằng cũng thu không được là bao."
Cố nhị thúc nghe được lời này thì liền sửng sốt một lúc, bởi vì ông ta biết mình đã hiểu lầm ý của nàng cho nên có chút ngượng ngùng.
Nghĩ đến phản ứng của mọi người, thì nhất thời cũng không biết nên nói gì cho đúng, thế là do dự một chút rồi nói: "Trong nhà chúng ta đã trồng tổng cộng mười lăm mẫu khoai khoai, cho nên ta sẽ làm chủ mà tặng cho ngươi mười mẫu dây khoai lang."
Chu Oánh nghe xong lời này thì kinh ngạc nhìn ông ta rồi nói: "Đa tạ nhị chú, nhưng thúc vẫn nên quay về để thương lượng một chút đi ạ."
Cố nhị thúc sửng sốt một lúc, bởi vì vừa rồi còn nghĩ mà nói bản thân có thể làm chủ, nhưng khi nghĩ đến tính cách của Lưu thị và phu nhân nhà mình, thì cuối cùng cũng muốn nuốt lại những lời vừa thốt ra khỏi miệng.
Nhưng nghĩ đến sự giúp đỡ của phu phụ bọn họ đã dành cho ngôi Trạch Tử (ngôi nhà to) cũ, thì cuối cùng ông ta cũng vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, chuyện này cứ sẽ giao cho nhị thúc giải quyết."
"Được rồi, vậy phải đa tạ nhị thúc rồi, nhưng thúc cũng đừng làm khó, nếu không có thì thôi đi ạ."
"Người một nhà, không cần phải khách sáo." Cố nhị thúc nói xong thì quay người mà đi ra khỏi cửa.
Ông ta vừa rời đi, thì một chiếc xe ngựa bình thường dừng ở trước cửa, cho nên Chu Oánh liền sửng sốt một chút rồi bước tới, thế nhưng nàng chưa kịp mở lời thì đã nhìn thấy Chu Hoài Minh mang theo nửa con cừu đã bị giết thịt đang đi vào.
Theo sau là Liễu chưởng qũy (chủ quán) đang xoay người mà đi đến trước xe ngựa, sau đó thì cung kính vén rèm ngồi đợi ở đó.
Sau đó thì có một nam nhân trạc tuổi Chu Hoài Minh bước ra.
Nam nhân đó mặc một chiếc áo choàng làm bằng gấm màu đen với những đường biên được thêu màu bạc, khiến hắn ta dù tuổi còn trẻ, nhưng trông có vẻ điềm tĩnh và cao lớn lạ thường.
Đáng tiếc là, tuy hắn ta có một khuôn mặt tuấn tú như dao, nhưng xem kỹ lại thì lạnh lùng một cách lạ thường, nó khiến người ta có cảm giác như một núi băng, chỉ có thể nhìn nhưng không muốn đến gần.
Nhưng xem ra Lưu chưởng qũy đối xử với hắn ta, mà đem so với Chu Hoài Minh thì thái độ còn tôn kính hơn nhiều, thế là trong đầu nàng đã lập tức có câu trả lời.
Người này tám phần là trấn thủ Đông Dương thủy quân tam hoàng tử.
Nàng chỉ là không biết tại sao hắn ta lại đột ngột tìm đến tận cửa.
Sau đó thì nàng liên ngăn cản Nhị Tráng đang sủa điên cuồng, và nói: "Các vị tới rồi, mau vào bên trong xin mời."
Sau khi nhận ra sự dò xét của nàng, thì Chu Hoài Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao thế không nhận ra biểu đệ của ta à?"
Chu Oánh gật đầu nói: "Nhưng đoán được."
Nhưng vì hắn ta không chủ động giới thiệu, thế nên nàng cũng không có gan để phàn nàn, thay vào đó thì nàng dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà cúi đầu hành lễ, và đón họ vào trong phòng.
Đợi bọn họ ngồi xuống xong, thì Chu Hoài Minh mới tò mò mà hỏi: "Đệ muội, muội đoán hắn ta là ai?"
Tam hoàng tử liền cau mày mà liếc hắn ta một cái, nhưng vẫn giữ thái độ tò mò nhìn về phía Chu Oánh.
Thành thật mà nói hắn ta thực sự không ngờ rằng, tiểu thư nhà họ Chu đã sống ở kinh thành nhiều năm như vậy mà lại không nhận ra hắn ta.
"Thần nữ Cố Chu thị bái kiến tam hoàng tử." Chu Oánh tiến lên hành lễ và nói.
"Bình thân, hôm nay mạo muội đến thăm thì đã làm phiền rồi." Tam hoàng tử nói.