Chương 342: Hoàng Đế Kích Động Lần (1)
Chương 342: Hoàng Đế Kích Động Lần (1)
Chương 342: Hoàng Đế Kích Động Lần (1)
"Chính xác, ta hy vọng lương thực mà tam hoàng tử nhắc tới có thể nhanh chóng chuyển tới, nếu không thì thôn có nước của chúng ta sẽ gặp bất lợi."
Sáng sớm hôm sau, hai người đến Trang Tử.
Chu Oánh trực tiếp nhờ hai vị phu nhân giúp đỡ, một con bò thì làm thành thịt bò kho, còn một con thì làm thành thịt bò khô.
Vào buổi chiều, thì bọn họ luộc tiết bò thành huyết đậu, rồi phân phát cho người dân ở Trang Tử.
Còn về phần nội tạng bò, thì Chu Oánh trộn gân bò để làm món súp nội tạng bò, nhưng nàng lại nấu nó rất đặc, cho nên phải thêm một ít nước thì mới ăn được.
Vào giữa buổi chiều, thì có khoảng năm nghìn quân được huấn luyện bài bản, bọn họ đi qua đây cùng với đội xe được trang bị đao và cung tên, bọn họ đến đây là để vận chuyển một hàng dài xe chở lương thực.
Xe vừa đến, thì bọn họ liền trộn lẫn với rơm rạ, sau đó thì bắt đầu gói khoai lang bằng vỏ cây đã phơi khô, thế là bọn họ liền bận rộn đến tận khuya thì mới chất xong.
Cố Thừa Duệ cũng từ chỗ Chu Hoài Minh mà biết được, nơi bọn họ đến không hề có lũ lụt, và nơi đó cũng là hai Phủ duy nhất của Đại Minh không bị ảnh hưởng bởi thiên tai.
Cho nên bọn họ đã trực tiếp chuẩn bị một số loại thuốc cho những lão nông, thuốc đó là để chữa bệnh mẩn ngứa cho bọn họ.
Cuối cùng thì cho tam hoàng tử bọn họ mang theo một ít ớt.
Sáng sớm ngày hôm sau, thì Tôn huyện lệnh cùng mọi người qua đây, để cùng nhau tiễn tam hoàng tử lên đường.
Trước khi rời đi, tam hoàng tử còn trịnh trọng yêu cầu mọi người phải cố gắng hết sức để nhanh chóng phổ biến khoai lang, nói xong thì hắn ta mới lên xe ngựa.
Tam hoàng tử vừa rời đi, thì Chu Oánh liền giao Trang Tử lại cho Thường Thuận và Lưu chưởng quỷ, còn nàng thì ở lại ngôi Trạch Tử.
Năm ngày sau.
Ở kinh thành.
Trong ngự thư phòng.
Hoàng thượng khoác lên mình chiếc long bào màu tím, sau đó thì xem xét nguyên do mà tam hoàng tử đề nghị thông qua con đường bí mật, tiếp theo thì xem đến bản tấu chương có đề cập đến sản lượng của khoai lang đã được dâng lên, thế nhưng phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là không tin.
Mặc dù ông ấy không thông thạo việc nông, nhưng ông ấy cũng có trong tay một trang trại của hoàng gia, nhưng thông qua những báo cáo hàng năm thì ông ấy cũng biết được, bởi vì sản lượng cao nhất của khoai môn cũng tối đa chỉ có thể đạt được một ngàn cân.
Lúa mì vào mùa đông, và ngũ cốc các loại, cho dù là vào năm được trúng mùa đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ vượt qua hai trăm cân.
Làm sao mà sản lượng của một thứ gì đó, lại có thể đạt tới mức năm nghìn cân.
Cái này khái niệm là gì?
Nếu thật có sản lượng cao như vậy, thì bách tính của Đại Minh sẽ không còn phải chịu cảnh đói rét nữa rồi.
Và ông ấy cũng được ngàn cổ lưu phương (lưu lại tiếng thơm muôn đời), cái này thật sự là một thành tích tuyệt vời.
Nghĩ đến đây thì ông ấy liền có chút kích động, và trong tận đáy lòng thì ông ấy vẫn nguyện ý tin vào điều đó một lần.
Sau đó thì ông ấy liền nhìn về hướng của thủ lĩnh thị vệ bên cạnh và nói: "Tiêu thủ lĩnh, ngoài trừ tấu chương này của tam hoàng tử từ bên ngoài gửi vào, thì còn có thứ gì khác gửi tới không?"
"Có, đó chính là mấy hòn đất, cho nên những quan viên cấp thấp không có mang đến." Tiêu thủ lĩnh sửng sốt một lúc rồi bắt đầu hành lễ mà nói.
"Hòn đất...
Đó rất có thể là một bảo bối, hãy nhanh chóng mang nó đến đây cho trẫm xem "Hoàng thường nghe vậy thì liền lập tức kích động mà đứng dậy rồi nói.
"Vâng." Tiêu thủ lĩnh đáp lại, và sau đó thì quay người mà chạy ra ngoài.
Hắn ta trở lại thư phòng của mình, mà lấy ra một cái túi vải nhỏ để trả lại, thế là hắn ta đưa nó cho hoàng thượng rồi nói: "Hồi hoàng thượng, đây chính là thứ được gửi cùng với bản tấu chương."