Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 353: Than Phiền (2)

Chương 353: Than Phiền (2) Chương 353: Than Phiền (2) Chương 353: Than Phiền (2)
Chu Oánh ngẩn ra một hồi rồi mới: "Thẩm, đúng là khách mà, nhanh vào nhà ngồi đi."

"Ta cũng chẳng có việc gì, giờ rảnh rỗi rồi, đến đây trò chuyện với ngươi. Chúng ta cứ ngồi ở sân này đi, nắng cũng ấm lắm đó."

"Cũng được, ta đang chuẩn bị cắt thêm khoai lang để phơi." Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng mang hai chiếc ghế ra.

Sau đó, nàng mang ra một túi khoai lang, bắt đầu rửa, chà xác, cuối cùng cắt thành từng viên nhỏ.

"Ngươi làm cái này kỹ quá, ta chỉ có cắt toàn bộ thành từng miếng." Bạch Thị ngạc nhiên nói.

"Rảnh rỗi thì làm thôi, nghe thẩm nói thế nhà thẩm đã phơi xong chưa?"

"Xong rồi, nhà chúng ta đông người, chỗ phơi cũng lớn, làm thô sơ hơn, tự nhiên cũng nhanh hơn."

Sau đó, nói qua nói lại một hồi, Bạch Thị bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn.

Cái gì mà khoai lang đều tiếp tế cho nhà của nữ nhi, không để bà giúp đỡ nhà mẫu thân sinh được chút ít.

Còn nữa, có đồ ngon, dù trong nhà bà ấy có đủ ăn hay không, bọn họ cũng phải để một phần cho nữ nhi trước, nhiều chuyện lắm, tóm lại là bà ấy vô cùng bất mãn với trưởng thôn.

Ghét nhất là chuyện tiếp tế, ban đầu bọn họ đã phân khoai lang cho nhà nữ nhi theo đầu người rồi.

Nhưng khi lúc phân cho nhà mẫu thân bà ấy, cả nhà chỉ nhận được hai trăm cân và một số rau củ, chuyện này khiến bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau đó, bà ấy về phía Chu Oánh, nói: "Oánh nha đầu, ngươi nó có giận không chứ, sớm biết như vậy ta đã không để người tiểu cô này lưu lại trong thôn?

Chu Oánh nghe xong hơi chần chừ hỏi: "Thẩm, ban đầu tiểu cô của Thiết Ngưu có chiếm phần lương thực của nhà thẩm không. Hay nó cách khác, họ có chia khoai lang cho các người không?"

"Chuyện này thì không có, lúc đó bọn họ giúp chúng ta thu hoạch khoai lang, vận chuyển khoai lang, cân khoai lang.

Cuối cùng, Tam hoàng tử cũng phân khoai lang cho nhà bọn họ cùng với nhà của đường muội.

"Vậy phần khoai lang phân cho Bạch gia có phải là nó được ép ra từ phần của nhà thẩm?" Chu Oánh hỏi lại.

Bạch Thị ngơ ngác một chút, mở miệng nhưng không biết phải trả lời thế nào.

Trong lòng bà ấy có chút bất bình, nhưng bà ấy không phải là kẻ ngu ngốc.

Nghe nàng phân tích như vậy, bà ấy cũng biết mình đang nghĩ quá nhiều.

Dù người khác có được phân vào gia đình bà ấy, nhưng họ không chiếm lấy phần lương thực của nhà bà ấy, nói cách khác, họ không nợ gì nhà bà ấy cả.

Ngược lại, lương thực mà bà ấy tự ý giúp đỡ mẫu thân sinh gia, mới thực sự là phần lương thực từ trong nhà của bà ấy ép ra từng chút một.

Chu Oánh biết bà ấy đã thay đổi suy nghĩ, nàng cũng không nói nhiều nữa chỉ hỏi: "Đúng rồi, năm nay thẩm có đi đào rễ sắn không?"

Bạch thị thấy nàng chuyển chủ đề, liền thở phào nhẹ nhõm: "Đã nghĩ đến rồi, nhưng núi đã bị những người tị nạn lưu vong đào một lần rồi, rễ sẵn chắc cũng sớm đào bị họ hái sạch, chỉ có thể đợi đến năm sau mới đi được."

"Cũng đúng, nếu không có sự can thiệp Đình trưởng canh, trên núi đã trở nên trống trơn từ lâu rồi." Chu Oánh đũng gật đầu đồng tình.

Sau đó, hai người lại nói chuyện một lúc, Bạch Thị đã may xong đế giày, thế là đứng dậy, trở về nhà.

Mở cửa thấy thôn trưởng đang phơi khoai lang trong sân, Bạch thị liền đặt đôi giày qua một bên rồi nói: "Cha, chuyện này để con làm là được, nếu có thời gian cha dạy Thiết Ngưu biết thêm vài chữ đi."

Trưởng thôn ngơ ngác một lúc, thấy nàng không còn mặt nặng mày nhẹ nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng được, giờ trời lạnh rồi, đừng phơi quá nhiều."

Về việc tại sao nàng đột nhiên hiểu ra, ông ấy cũng không muốn hỏi, chỉ cần cả nhà hòa thuận không có xung đột gì là được.

Lúc ông ấy vừa đứng lên, một tiểu tử lớn con chạy vào báo: "Trưởng thôn gia gia, người mau đến xem đi, nhà ta đang đánh nhau."
Bình Luận (0)
Comment