Chương 382: Con Báo Xuống Núi (1)
Chương 382: Con Báo Xuống Núi (1)
Chương 382: Con Báo Xuống Núi (1)
May mắn thay, nó vẫn có thể sử dụng được do không bị ướt nên chàng đã lựa một ít thuốc chữa vết thương rồi cùng với Tiền Gia Hỉ và những người khác vào thị trấn.
Chàng trước tiên đưa thuốc cao cho Triệu Thành, sau đó mới quay lại tiếp tục thu thập.
Khi nhìn thấy Lạc đại phu đứng trong đám đông, Cố Thừa Duệ nói: "Lạc sư phụ, ngươi ở nhà ổn chứ?"
"Rất tốt, còn ngươi thì sao?" Lạc đại phu lập tức quay đầu lại nói sau khi nghe giọng nói của chàng.
"Cũng rất tốt, trời thật lạnh, lửa vừa tắt trong phòng đã vô cùng lạnh lẽo"
"Cũng thường thôi, may thay lúc trước đã đem than củi của các hiệu thuốc Bắc đưa về nhà hết rồi, nếu không hẳn sẽ chết cóng."
Lúc này Điền Kính Trung ngáp ngắn ngáp dài đi tới, sau khi phân công nhiệm vụ cho mọi người rồi nói: "Mọi người đã nhìn thấy làng Thượng Hà. Đường đã được trải nhựa, chúng ta cũng hãy áp dụng phương pháp đó, không chỉ tiết kiệm công sức mà còn tăng tốc, cố gắng tìm hiểu tình hình của từng thôn trong hai ngày này, nó giúp chúng ta tránh khỏi những rắc rối đào đường."
"Rõ rồi, sớm biết có thể như vậy, chúng ta không cần phải tốn sức đào đường ở tỉnh này." Ngay tức khắc có người tán thành.
"Được rồi, vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát, đến tối đến tập trung ở đây." Điền Kính Trung nói xong liền gọi cho Tiền Gia Hỉ nói: "Gia Hỉ, cha của ngươi đâu?"
"Đến thôn Tây An rồi, nghe nói bên đó đã lưu thông rồi liền đến đó tìm kiếm giúp đỡ."
"Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, vậy ngươi có thể dẫn đầu đội, có bao nhiêu người thì cầu bấy nhiêu người."
"Được rồi, ta đi trước." Tiền Gia Hỉ nói xong liền đi theo người trong thôn.
Điền Kính Trung đang đợi ở chỗ cũ, đợi đã được khoảng nửa giờ, trưởng thôn và Hồ Xuân cùng một nhóm người đi tới.
Sau vài câu khách sáo, Điền Kính Trung giao cho bọn họ một thôn, sau đó dẫn một vài đội quan binh khiêng ván cửa, xuất phát về phía thị trấn.
Lúc này, Cố Thừa Duệ vừa rời đi, Chu Oánh ở nhà thật sự rất buồn chán, liền lấy trong phòng ra một ít dụng cụ chống đông, đặt ở sân sau bắt đầu tích trữ một lượng lớn những viên đá đông lạnh trong kho, chờ cho đến mùa hè là thời điểm thích hợp để làm sinh tố và bán chúng.
Chỉ trong một ngày, đã đóng ra được hơn 10 mẻ đá.
Sau khi thu được mẻ đá cuối cùng, nàng đi đến kho củi lấy củi về nấu ăn.
Ngay khi nàng đang nhặt một bó củi, chợt nghe thấy tiếng hét bên ngoài: "Cứu, cứu, có ai không mau đến cứu mạng."
Chu Oánh nghe vậy giật mình, tuy giọng nói rất sắc bén nhưng nàng vẫn nhận ra giọng nói của Điền đại tỷ.
Sau đó nàng tưởng Điền đại huynh đã đi ra ngoài nên nhanh chóng lấy ra một lọ phun khói chống sói rồi chạy ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, nàng nhìn thấy một con vật giống mèo lớn, nó đã bổ nhào đến đè Điền đại tỷ xuống đất và cắn xé cánh tay của tỷ, máu đã chảy ra.
Do dự một lúc, nàng cầm cây gậy giữ cửa ban đêm lao tới.
Nàng vừa đến gần, con mèo lớn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhe răng về phía nàng, trong cổ họng phát ra một chuỗi tiếng gầm gừ trầm thấp, hiển nhiên là đang cảnh báo chính nàng.
Cùng lúc đó, khi con mèo lớn ngẩng đầu lên, Chu Oánh nhận ra đó hoàn toàn không phải là một con mèo mà trông giống như một con báo.
Đúng là về hình dáng và ngoại hình thì là báo hoa mai, chỉ là không biết tại sao lại nó không có những đốm hoa mai mà trông giống một loài báo khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác run rẩy, nàng chưa từng thấy báo hoa mai có thể di chuyển nhanh đến mức nào, nhưng nàng từng nghe nói đến, nó là thứ có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào.
Con báo đối diện thấy nàng không đến gần, lập tức cúi đầu tiếp tục cắn.
Nhưng vì áo độn bông to nên không thể dễ dàng cắn vào.
Dứt khoát nhả ra, lấy móng vuốt đè lên vết thương, quay lại cắn vào cổ Điền đại tỷ.