Chương 386: Bán Thịt (2)
Chương 386: Bán Thịt (2)
Chương 386: Bán Thịt (2)
"Quả thực, hiện tại đi đến đâu thì cũng đừng nói được ăn no rồi, nếu không thì sẽ dễ dàng thu hút sự hận thù." Vương thị gật đầu đồng ý.
Sau khi trò chuyện thêm vài lời, và sau khi uống xong hai tách trà, thì mẫu tử hai người liền rời đi.
Chu Oánh thu dọn một chút, và sau khi mặc vào một quả bóng, thì nàng liền khóa cửa lại mà mang theo Nhị Tráng kẻ đang mặc áo khoác bông cùng nhau đi đến Trang tử.
Lão Ngụy sửng sốt một lúc khi nhìn thấy y phục của Nhị Tráng, thế là ông ấy liền cười và vỗ đầu nó mà nói: "Ừ, Nhị Tráng đã mặc áo khoác bông rồi à."
"Đúng vậy, nếu không thì trời lạnh như thế thì nó sẽ không dám đi ra ngoài đâu." Chu Oánh lúc này mới hỏi: "Đúng rồi, thịt bò và cừu không có vấn đề gì sao?"
"Vẫn tốt, bọn ta đã thiết lập một số lò nung ngầm mà người đã đề cập, cho nên trong nhà kho lúc này không quá lạnh.
Hơn nữa khi chúng ta mang nó đi kết hợp, với bồ công anh, và liên kết với các dược liệu, thì trước mắc xem ra vẫn khá tốt."
"Vậy thì tốt, đúng rồi, ngươi phải chọn một con bò và một con cừu để giết, sau đó thì đưa cho ta để gửi đến trong thôn."
"Có ai mua thịt sao?"
"Đúng vậy, là trưởng tộc của Cố thị chúng ta, cái này không phải là sắp đến Tết rồi à, cho nên bọn họ muốn mua một ít thịt để đón Tết mà thôi."
"Cũng đúng, Tết Nguyên đán sắp đến rồi, vậy có cần phái người đi đến chỗ khác bán thử xem sao, hơn nửa chuồng bò và chuồng cừu này gần như cũng không còn chỗ trống nữa rồi."
Chu Oánh lắc đầu nói: "Không được, ngoại trừ Thượng Hà thôn có thể mua thịt, thì còn lại mấy địa phương khác cũng chỉ có mấy nhà mà thôi.
Đừng đợi đến lúc thịt không có để mà bán ra, thì ngược lại sẽ bị uy hiếp và thế là phiền phức rồi.
Cho nên chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ, có người đến mua thì bán, không có người thì kéo xuống."
"Được, vậy ta nghe người, người hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc, lão nô sẽ sai người đi giết bò và cừu." Nói xong thì Lão Ngụy xoay người mà rời đi.
Chu Oánh đi một vòng quanh chuồng bò và chuồng cừu, và quả thực bên trong ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Tuy nhiên do giếng trời trước đó đã được che lại bằng bạt, cho nên bên trong vẫn còn hơi có mùi nhưng vẫn chấp nhận được.
Sau khi chuyển xong thì nàng đi đến nhà kho một chuyến, và nhân lúc không có người mà trải một lớp khác lên trên dây khoai lang, thì nàng cũng thuận tay lấy một ít dược liệu ra.
Đợi đến khi nàng gần như thêm gần đủ thì Thường Thuận vội vàng chạy tới và nói: "Bà chủ vào trong phòng uống một cốc nước đi đã."
"Cũng được, gần đây ở trên Trang Tử không có chuyện gì sao"
"Không có ạ, bởi vì gần đây trời lạnh, nếu có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài.
Đặc biệt đối với những người tá điền, về căn bản gần như đã sắp thành mèo đông rồi, có khi ba hoặc năm ngày cũng không mở cửa lấy một lần. (Mèo đông ý nói mọi người giống như một con mèo vào mùa đông, sẽ cuộn tròn thành quả bóng và thân nhiệt có thể giảm xuống 37-38 độ, làm cho chúng trở nên im lặng và ít phản ứng hơn. )
Đúng rồi, cũng có nhà đã không còn muối nữa, cho nên ta đã bán cho bọn họ một ít cải dưa muối."
"Vậy thì tốt, phải có tình người, nhưng không thể trả giá một cách mù quáng, nếu không thì sẽ nuôi dưỡng ra sói mắt trắng." Chu Oánh nói đến đây thì dừng lại một lúc, và hỏi: "Sao vậy, hiện tại không có muối bán rồi sao?"(Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người. )
"Không sao nói hết, nhưng lúc đầu là cần cho việc làm cải dưa muối, và thỉnh thoảng cũng phải cho gia súc ăn, cho nên tiểu đệ đã thông qua Lưu chưởng quỹ mà đi lên thị trấn mua cả một xe muối, hơn nữa còn trực tiếp chuyển sạch muối của một cửa tiệm nhỏ."