Chương 389: Bán Thịt (5)
Chương 389: Bán Thịt (5)
Chương 389: Bán Thịt (5)
Đúng rồi, ngày mai muộn một chút thì chàng hãy đi nhé, ta sẽ bảo bọn họ đem thịt bò và thịt cừu mang đây vào sáng sớm.
"Cũng được, nàng hãy đánh xe ngựa đi nhé."
Ngày hôm sau hai người sợ mọi người mang thịt giao qua đây, cho nên bọn họ đã cùng nhau vào sáng sớm đi qua bên đó.
Đợi sau khi Cố Thừa Duệ cầm thịt rời đi, thì Chu Oánh mới bắt đầu tìm đến Lưu chưởng quỹ để hỏi về chuyện của thịt lợn.
Không người Lưu chưởng quỹ ở Trang Tử cũng có, nhưng vì muốn tiết kiệm lương thực cho nên ông ấy chỉ giữ lại lợn để nuôi.
Còn có một nơi khác ở gần huyện thành, nhưng đường lại quá xa, hơn nữa do tuyết rơi dày đặc, cho nên hiện tại cũng không biết là có hay không đều này ông ấy cũng nói không rõ.
Sau khi Cố Thừa Duệ trở về thị trấn, thì hắn đã đặc biệt quang minh chính đại đi một chuyến đến nhà của Điền Kính Trung để mà tặng quà tết.
Nhận được đến hai cân muối, và năm cân khoai lang, cùng với hai xấp vải bông.
Quả nhiên vào buổi chiều, thì liền có người tìm đến Cố Thừa Duệ để mà mua thịt.
Thế là Cố Thừa Duệ đã trực tiếp làm đăng ký cho bọn họ.
Và nội trong nữa tháng tiếp theo thì hắn liền bán được nữa hoặc được toàn bộ và cứ thế mà hắn bán được mười con bò và một trăm con cừu, đây được coi là một mẻ hốt gọn toàn bộ phú hộ ở gần đó.
Trước Tết nhỏ một ngày, Cố Thừa Duệ giết một con cừu trong không gian, và sau đó thì cho mỗi nhà trong thôn năm ký để làm quà tết, nhưng chỉ có ở chỗ ngôi nhà cũ thì lại có thêm được mười cân vải bông.
Tặng qua xong, và hai ngày vừa định rời đi, thì liền bị Kiều thị gọi lại và hỏi han hai phu phụ trẻ tuổi vài câu: "Hai người có quen với nhà họ Vu ở thị trấn này không?"
"Can Câu Vu sao? Là hộ sống gần Học Viện phải không?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Đúng, chính là họ, hai ngày trước có một bà mối đến nhà làm mai cho Thừa Nghiệp, và nói là ở Vu gia có trưởng tôn nữ.
Nhưng lời bà mối nói thì không thể hoàn toàn tin tưởng, cho nên muốn hỏi xem hai người có quen biết họ hay không?"
"Đặc biệt là tính cách của nữ nhân bên nhà đó." Cố Phụ nói hùa theo.
Mặc dù hiện tại gia đình của bọn họ đang suy sụp, nhưng bọn họ cũng không muốn lấy về một kẻ phá nhà để gây rắc rối cho mình.
"Thừa Nghiệp nhà chúng ta nói sao cũng là một nhân tài, tướng mạo cũng không hề tệ rồi." Lưu thị nói hùa theo.
Cố Thừa Nghiệp sau khi nghe xong thì nhất thời không nói nên lời, bởi vì hắn là người đã có thê tử, vậy mà đi biết thông tin chi tiết về cô nương sắp xuất giá kia.
Hắn chỉ có thể nói: "Ta chỉ biết, lão gia nhà bọn họ từ những năm trước đã mở một hiệu sách ở gần Học Viện, và trong nhà còn có khoảng năm mươi mẫu đất.
Nhi tử cả là một tú tài đã mở một trường tư thục ở trên thị trấn để dạy cho trẻ nhỏ, còn thê tử của ông ấy thì ở lại trong thôn để chăm sóc người già.
Còn nhi tử thứ thì thay thế Vu lão gia mà quản lý hiệu sách trong thị trấn.
Nói thật, ta chỉ mới gặp qua lão nhị của nhà đó, còn lão đại nhà đó thì thật chưa từng thấy qua.
Nhưng nhi nữ của lão nhị dường như năm nay mới vừa mười bốn tuổi thôi, có lẽ là không phải con bé ấy."
"Vậy thì đúng rồi, chính là nhi nữ của lão đại, nói là vì mấy năm qua có thiên tai, cho nên nàng ấy đã liên tiếp không xuất giá và hiện tại đã mười bảy tuổi rồi." Kiều thị nói.
"Vậy chúng ta hãy nghe ngóng kỹ càng một chút nhé, chỉ cần là Vu gia không trọng nam khinh nữ, thì nghĩ lại nếu là trưởng tôn nữ thì sẽ không tệ." Cố Thừa Duệ nói.
Sau đó hắn tò mò hỏi: "Đúng rồi, bọn họ làm sao biết nhị ca, mọi người có biết không?"
"Cái này thật ra ta cũng không biết rõ, xem ra đích thực phải nghe ngóng kỹ càng một chút rồi." Kiều thị lắc đầu