Chương 395: Lúc Khó Khăn Là Bây Giờ
Chương 395: Lúc Khó Khăn Là Bây Giờ
Chương 395: Lúc Khó Khăn Là Bây Giờ
Chu Hoài Minh mệt mỏi lắc đầu nói: "Đệ nói không đúng, hai người ở trên núi, không ra ngoài nên không biết, bây giờ có rất nhiều cây đến vỏ cây cũng không ăn nổi.
Thậm chí còn có tình trạng thực phẩm kì lạ.
Đến cả bên kinh thành cũng không hề lạc quan hơn, bây giờ mỗi bữa ăn của hoàng thượng cũng chỉ có một món thịt, một món rau một món canh".
"Nghiêm trọng vậy sao?" Cố Thừa Duệ không thể tin được hỏi.
Chu Oánh nghe xong liền sởn da gáy, đồ ăn kì lạ, vừa nghĩ đã chảy mồ hôi lạnh rồi.
"Không còn cách nào khác, bây giờ rất nhiều người có tiền cũng không mua được lương thực". Chu Hoài Minh gật đầu nói.
Sau đó thở một hơi đứng lên nói: "Không tám chuyện với hai người nữa, còn có một chuyện, ta muốn ở trang trại của hai người hai ngày, đợi sau khi trồng khoai lang xong thì đi".
"Chu đại ca nếu không chê cứ ở đi, mỗi buổi trưa không có việc gì thì cùng nhau ăn cơm". Chu Oánh ngây ra một lúc rồi cười nói.
"Ta đợi câu nói này của muội, vậy ta đi qua đó trước nhé". Chu Hoài Minh nói.
"Để ta đưa ngài đi".
"Không cần, một mình ta đi có khi an toàn hơn". Chu Hoài Minh nói xong liền đứng dậy duỗi lưng và đi ra ngoài.
Nhưng hai người họ vẫn tiễn hắn ra đến cổng.
Sau cùng hai người nhìn nhau, trong lòng nặng trĩu, tình hình bên ngoài nghiêm trọng như vậy, cũng không biết chỗ này bọn họ có thể sống yên bình bao lâu.
Buổi chiều, hai người tìm đến Cố Tử Di, đem khoai lang ở nhà nhổ lên, và giúp nàng ấy trồng vào vườn.
Ngày hôm sau, hai người mang theo gạo cùng nhau đến trang trại.
Sau khi đến nơi Cố Thừa Duệ trực tiếp đến tứ hợp viện tìm Chu Hoài Minh.
Còn Chu Oánh tìm đến Lão Ngụy, nhờ ông ấy giết hai con cừu, nhưng nàng chỉ lấy nửa con, còn lại để cho bọn họ xem làm như nào, bồi bổ thân thể cho mọi người.
Sau khi nàng đến tứ hợp viện, đúng lúc thấy Chu Hoài Minh và Cố Thừa Duệ đang thi đấu tay không.
Hiện tại nhìn có vẻ Cố Thừa Duệ đang chiếm ưu thế.
Nhưng không khó để nhìn ra, nền tảng võ thuật của Chu Hoài Minh chắc hơn Cố Thừa Duệ rất nhiều, chẳng qua Cố Thừa Duệ chiếm ưu thế hơn vì chiêu mới lạ của hắn.
"Bà chủ, bà đến rồi ạ". Trụ Tử lúc này bước ra cười và chào hỏi.
Chu Oánh nghe xong quay đầu nhìn, liền thấy tiểu nhân đã cao lên không ít, lại khỏe mạnh cường tráng hơn nhiều, cười đáp: "Tiểu tử này đã khỏe mạnh hơn nhiều, dạo này luyện tập võ thuật như nào rồi?"
"Tha bà chủ, sư phụ bảo thế đứng dáng ngựa của con là ổn nhất, hơn nữa bây giờ con đã có thể đánh ngã một người trưởng thành bình thường rồi".
"Phải vậy không, vậy ngươi hãy tập luyện thật tốt, về sau ta chỉ hi vọng các ngươi bảo vệ ta đó".
"Dạ con biết rồi, bà chủ". Trụ Tử liên tục gật đầu nói.
Lúc này Cố Thừa Duệ và Chu Hoài Minh đã kết thúc trận đấu với tỉ số hòa.
Chu Oánh bước lên trước nói: "Ta mang nửa con cừu qua đây, hai người muốn ăn như nào?"
"Trời này không hợp ăn lẩu, ta nghĩ không thì hầm hoặc xào đi, muội thấy như nào". Chu Hoài Minh nói.
"Vậy nghe theo ngài, làm một phần cừu hầm, và xào thịt cừu với thì là". Chu Oánh nói xong liền nhìn Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ nói: "Ta như nào cũng được, xem trong bếp còn nguyên liệu nào thì nàng làm đi".
"Được, vậy hai người nghỉ ngơi chút đi". Chu Oánh nói xong xoay người vào bếp, thấy hành lá bên trong còn nhiều, lại thêm một phần hành xào thịt cừu.
Hơn nữa mỗi phần đều chuẩn bị rất đầy đủ, nhiều một chút để dành cho người làm việc ở đây.
Đều là người trong phòng bếp, gạo để cho Chu Hoài Minh, bảo bọn họ hạn chế động vào.
Đồ ăn lên một bàn, Chu Hoài Minh nói: "Sao muội còn mang gạo qua đây, ta là để dành cho hai người".
"Yên tâm đi, chúng ta không thiếu lương thực, nhưng bên này thì thiếu, nên ngài cứ giữ để mình ăn đi". Cố Thừa Duệ nói đến đây tiếp: "Mau ăn thôi, thịt cừu nếu nguội sẽ ăn không ngon nữa".