Chương 413: Mật Thám (1)
Chương 413: Mật Thám (1)
Chương 413: Mật Thám (1)
"Thả người, thả ai?" Bạch Cảnh Bình hỏi.
"Tất nhiên là thả đám người Bằng Ca rồi."
"Lời này, sao nhỉ. Đến người ta còn chưa gặp qua làm sao thả người."
"Ngươi chưa từng gặp, nhưng hắn ta thì gặp rồi." Người đó nói xong thì chỉ vào Tôn Hoành Lương đang bước đến.
Tôn Hoành Lương không hề khó chịu mà cười nói: "Vậy ngươi biết tối qua bọn họ đã làm gì không?"
"Biết thì sao? Các ngươi thả nhiều bò, dê như vậy mà không giết, không quan tâm đến sống chết của bọn ta, bọn ta tự động thủ thì có làm sao?"
"Nói như ngươi vậy, chúng là của ngươi à? Ngươi là đang cướp bóc đấy."
"Vậy tại sao các ngươi không quan tâm đến sự sống chết của bọn ta? Ta biết thôn trang là của Chu tướng quân, biểu ca của Tam hoàng tử. Hắn ta như vậy thì gọi là gì nhỉ? Vi phú bất nhân, thảo gian nhân mệnh*"
*làm giàu thường không có lòng nhân từ, xem mạng người như cỏ rác.
"Vi phú bất nhân, thảo gian nhân mệnh? Có vẻ như ngươi đã đọc sách nên biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ. Ta chưa từng thấy một vụ cướp nào được thuật lại một cách rõ ràng và tinh tế như vậy. Sao ngươi không nói ngươi là hoàng đế luôn đi, toàn bộ người của Đại Minh đều dưới trướng của ngươi, mọi việc trong Đại Minh đều mặc cho ngươi tuỳ ý sắp xếp. Đã cướp mà xem như mình lập công rồi đúng không. Ta không ngại nói với ngươi, bò và dê ở thôn trang là loại dự trữ, là niềm hy vọng của Đại Minh chúng ta."
"Đến người cũng không còn thì giữ lại động vật làm gì?" Người đó quay lại hét lớn.
"Chứ còn gì nữa, quan trọng nhất đối với bọn ta bây giờ là tồn tại. Người đều chết cả thì giữ động vật có nghĩa lý gì?" Lập tức có người hùa theo.
"Đúng đó, nhanh chóng giết hết bò, dê đi. Bọn ta đã đói nhiều ngày rồi, có thứ để ăn thì sao không cho bọn ta ăn."
"Đúng vậy, không phải Tam hoàng tử là người của hoàng tộc sao? Bây giờ là năm thiên tai chẳng phải hắn ta nên cứu tế những người gặp nạn như bọn ta sao?"
"Ai nói những cái này trong thôn trang là của Tam hoàng tử?" Chu Oánh nghe một hồi lâu mới đứng lên nói.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại họ đã được xem là người của phe Tam hoàng tử, họ không thể để danh tiếng của Tam hoàng tử bị tổn hại, nếu không số phận sau này của họ chắc chắn sẽ không tốt.
Đương nhiên, nàng có đường lui, nếu Tam hoàng tử thất bại, cùng lắm là trốn trong không gian vài năm, tóm lại là không thể để những người tị nạn này lợi dụng thôn trang một cách vô ích được.
Đặc biệt là vì lợi ích của nàng, nếu không thì một khi được mở ra, thôn trang của nàng không chừng đến một cọng cỏ cũng không giữ lại được.
"Chu chưởng quỹ." Bạch Cảnh Bình kinh ngạc nhìn nàng.
Chu Oánh lắc đầu, sau đó nhìn về phía những người tị nạn hỏi: "Câm rồi sao, ai nói thôn trang là của Tam hoàng tử?"
"Không phải của Tam hoàng tử thì cũng là của Chu tướng quân. Vốn dĩ bọn họ là người trong nhà, có gì khác đâu chứ?" Người thủ lĩnh trả lời.
Chu Oánh nghe xong mỉm cười nói: "Ngươi biết rất rõ chuyện trong triều sao, liệu ta có thể nghi ngờ rằng ngươi đến đây để hủy hoại danh tiếng của Tam hoàng tử không?"
"Đừng lộn xộn nữa, những gì ta nói đều là sự thật."
"Sự thật? Ngươi xem khế đất chưa?"
"Ta ..."
"Sao, chủ tử của ngươi không nói cho ngươi biết sao? Người đưa tin này đến thịt trong miệng ai còn chẳng phân biệt được mà còn dám đòi chia thịt. Ngươi đúng là chẳng xứng với sứ mệnh đã được giao gì cả."
"Im đi, ta..."
Chu Oánh không cho gã ta cơ hội lên tiếng, đột nhiên chỉ vào gã hét lớn: "Bắt gã lại, đại họa trước mắt, không dốc sức vì triều đình mà lại xúi giục dân chúng làm loạn. Ta có lý do nghi ngờ gã là mật thám, đến chia rẽ mối quan hệ quân dân của Đại Minh chúng ta."
"Đúng, người này vừa nhìn đã thấy động cơ không sạch sẽ, bắt gã lại." Tôn Hoành Lương nói theo.
Những người tị nạn nghe đến phát ngốc.