Chương 427: Cố Thừa Nghiệp Thành Thân (3)
Chương 427: Cố Thừa Nghiệp Thành Thân (3)
Chương 427: Cố Thừa Nghiệp Thành Thân (3)
Chu Oánh quay đầu nói: "Tử Thu lần này trở về sao không đưa con theo?"
"Con bé còn quá nhỏ, ta sợ nó chịu không được lắc lư nên không có đem theo." Cố Tử Thu nói đến đây thì hỏi: "Các ngươi còn chưa muốn có con sao?"
"Chờ thêm một chút, đợi thiên tai đi qua sẽ sinh." Chu Oánh cười nói, lấy ra một chiếc khóa bạc nhỏ nhắn tinh xảo, ước chừng nửa lượng đưa cho nàng nói: "Cái này cho đứa nhỏ, chúc nàng được hạnh phúc như ý, sống lâu trăm tuổi."
"Vậy ta thay mặt nó cảm ơn tam tẩu." Cố Tử Thu cười nhận lấy.
Ở một nơi khác, Hồ Xuân tìm Cố Thừa Duệ nói: "Tam ca, hoa hồng dại hai ngày nay đã ra nụ, không biết khi nào có thể hái?"
"Đương nhiên trước khi hoa nở rồi."
"Như vậy đi, sáng sớm mai đệ bảo mọi người đến chỗ hoa mọc sớm nhất bắt đầu hái, ta ăn cơm xong sẽ đến chỉ mọi người xử lý như thế nào."
"Ngoài ra, mọi người tìm một ít vôi rải trong một căn phòng khô ráo, sạch sẽ, như vậy tốt cho việc bảo quản."
"Hiểu rồi, trong thôn có vôi làm sẵn, đệ trở về sẽ làm." Hồ Xuân nói đến đây ngập ngừng hỏi: "Có điều những trà hoa này, huynh tính thu với giá bao nhiêu?"
"Theo ta biết, trà hoa cúc bình thường là một trăm xu một cân bán sỉ, loại hoa hồng này cũng tạm thời một trăm xu đi. Nếu hôm nay bán tốt, giá cả có thể tăng lên. Năm sau chúng ta quy định giá cụ thể, đệ thấy thế nào?"
"Vậy đệ xin cảm ơn tam ca."
"Cùng nhau có lời mà thôi."
Mấy ngày tiếp theo, Chu Oánh đến thôn trang phụ giúp, Cố Thừa Duệ đến thôn Tân An giúp xử lí hoa hồng.
Đồng thời trong thôn cũng bắt đầu bận rộn, một là trồng khoai lang, tiếp theo là bán cây giống khoai lang cho thôn khác, một cây mười phân tiền.
Cố gia trồng khoai nhiều nhất lại kiếm ít hơn một chút.
Đương nhiên chủ yếu bán vẫn là thông gia của ba bên.
Chớp mắt nửa tháng trôi qua, hôm nay Cố Thừa Duệ từ thôn Tân An đi ra, phát hiện bên ngoài thôn quan binh giảm hơn một nửa.
Lập tức quay người đi vào thôn trang tìm Lưu chưởng quỹ hỏi: "Lưu thúc, Trương tướng quân bọn họ trở về rồi, sao quan binh lại giảm hơn một nửa?"
"Trở về cái gì?" Lưu chưởng quỹ cười khổ lắc đầu nói: "Rất nhiều nơi lúc trưng binh là dùng vũ lực, hiện tại Đại Minh nội bộ nổi loạn, rất nhiều dân tị nạn bạo loạn, thậm chí còn nhân cơ hội khởi nghĩa. Bởi vậy Trương tướng quân đem người đi dẹp loạn rồi."
"Khởi nghĩa, đây không phải liều lĩnh sao, thiên tai không dễ gì mới thuyên giảm, bọn họ không nghĩ về nhà làm nông, làm sao lại khởi nghĩa?"
"Vậy cũng phải có thứ gì để trồng chứ."
"Khoai ở miền nam đáng lẽ là thu hoạch một đợt rồi, nhiều hạt giống như vậy..."
"Một phần lớn đem đến miền bắc làm quân lương rồi, vì thế..."
Sau khi nghe xong Cố Thừa Duệ không nói nên lời, cứ như vậy chính là bế tắc, ai cũng không có cách, chỉ có thế nhìn bạo loạn.
"Chuyện này ngươi tuyệt đối đừng nói ra ngoài, nếu có người hỏi, thì ngươi chỉ cần nói nơi này không cần nhiều người trở về doanh trại như vậy."
"Ta e là chuyện này giấu không được."
"Có thể giấu được bao nhiêu ngày thì giấu bấy nhiêu ngày, sau khi trở về ngươi theo dõi mấy người dân tị nạn đó, nếu có gì bất thường thì báo với ta một tiếng."
"Được, vậy ta về trước." Cố Thừa Duệ nói xong quay người trở về nhà.
Buổi tối, sau khi nghe được tin tức, Chu Oánh chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đồng thời, nàng bắt đầu nghĩ cách mang ra một ít thức ăn để dập tắt tình trạng hỗn loạn này.
Nàng chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào thì ba ngày sau, những người tị nạn trên núi đã biết được tin tức.
Cố Thừa Duệ cũng kích động một hồi, còn sai đám trẻ con đi theo dõi bọn họ, lập tức đi thông báo cho Lưu chưởng quỹ sau khi nhận được tin tức.
Sau khi nhận được thư, Lưu chưởng quỹ trực tiếp đi đến doanh trại quân đội bên ngoài, điều động 500 binh sĩ tinh nhuệ còn lại, bao vây những người tị nạn.