Chương 444: Mẫu Thần Hiển Linh (17)
Chương 444: Mẫu Thần Hiển Linh (17)
Chương 444: Mẫu Thần Hiển Linh (17)
Tam hoàng tử nghe xong thì ánh mắt lóe lên một đạo sát khí nói: "Trước tiên xử lý hạt giống đã, bao giờ đến lúc phản kích thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Chu Hoài Minh gật đầu một cái, quay người đi ra ngoài.
Sau đó để người chuẩn bị hạt giống rồi xuất phát lên đường.
Mà Tam hoàng tử thì tự mình tọa trấn, bắt đầu sắp xếp các binh sĩ vận chuyển hạt giống khoai lang qua đường biển và đường sông về các châu phủ.
Đồng thời cũng viết một phần tấu chương cho Hoàng Thượng, nói rõ về tình huống trồng trọt khoai lang.
Đồng thời bỏ bạc tìm người bắt đầu sửa chữa lại miếu Mẫu Thần.
Bên kia, Chu đại tướng quân ở biên cảnh, Chu Phương Hoài nhận được tin của Chu Hoài Minh xong thì sửng sốt một hồi lâu rồi gọi đại nhi tử Chu Hoài Du đến, ông ấy đưa thư cho hắn ta rồi nói: "Ngươi thấy việc này như thế nào?"
"Cha, mặc dù lão nhị tham ăn, có đôi khi còn có chút không đứng đắn. Nhưng mà hắn sẽ không đùa giỡn loại chuyện này, mấu chốt là còn có tam hoàng tử ở bên cạnh trông coi, chúng ta chỉ cần hỏi một chút liền biết, hắn cũng sẽ không nói đùa loại chuyện này." Chu Hoài Du kích động nói.
"Ừ, miếu Mẫu Thần trên núi Bạch Vân vẫn còn chứ?"
"Còn, chỉ là đã cũ nát không còn hình dáng."
"Phái người đến tu sửa lại miếu Mẫu Thần một lần, mặt khác truyền cái tin này đi. Nếu quả thật thực hữu hiệu thì chúng ta sẽ trịnh trọng lên núi bái tế."
"Vâng, nhi thần lập tức đi sắp xếp." Chu Hoài Du nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Bên kia, khi Chu Oánh tỉnh lại lần nữa thì phát hiện trong phòng không còn như cũ.
Không đúng, cũng không thể nói là không giống mà tất cả càng trở nên rõ ràng hơn, giống như cầm một cái kính lúp sắc nét soi rõ tất cả mọi thứ.
Sau đó rời giường đi ra bên ngoài, khi nhìn về phía trên núi thì quả nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng từng ngọn cỏ ở trên núi.
Đầu tiên là sợ hết hồn, nhưng mà sau khi nghĩ đến thần thức được nhắc đến trong tiểu thuyết thì nàng vội vàng nhắm mắt lại dùng tinh thần lực nhìn bốn phía.
Quả nhiên nàng có thể nhìn thấy rõ ràng từng ngọn cây cọng cỏ trong bán kính mười dặm đất xung quanh, thậm chí là còn có thể nhìn rõ cá ở trong hồ nước.
Sau đó thử đóng lại tinh thần lực, mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên là loại năng lực viễn thị biến mất, nhưng mà rõ ràng là thị lực đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cố Thừa Duệ đi tới, thấy nàng đứng ở trong viện ngẩn người thì đi đến ôm lấy nàng từ phía sau nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện tốt, tinh thần lực của ta có thể ngoại phóng, hoặc có lẽ là đã xuất hiện thần thức trong tiểu thuyết kiếm hiệp."
Cố Thừa Duệ sửng sốt một hồi lâu, đến khi phản ứng được nàng nói cái gì thì kích động hỏi: "Thật sao?"
"Thật, có thể trước đó đã có nhưng chưa được phát hiện, đến hôm nay phát hiện thì đã đạt đến mức có thể nhìn rõ đồ trong phạm vi mười dặm đất xung quanh."
"Vậy thì quá tốt rồi, cái này có thể tương đương với rađa, về sau làm chuyện gì thì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Ừ, đúng vậy, trên núi còn có một ít bồ công anh mà các nạn dân bỏ sót lại, cũng còn một ít dược liệu khác, ăn cơm xong thì chúng ta đi lên núi tìm tiếp đi."
"Không có vấn đề, đến lúc đó ta sẽ gọi Thừa Hỷ." Cố Thừa Duệ nói.
"Được, vậy chúng ta tiến không gian tắm rửa qua đã." Chu Oánh nói xong thì quay người trở về nhà.
Sau đó hai người trực tiếp tiến vào không gian, sau khi tắm xong thì hai người ăn chút mì và trứng chần nước sôi.
Ăn xong thì gọi Cố Thừa Hỷ dẫn theo Nhị Tráng vào núi.
Lần này bởi vì có thần thức cho nên 3 người có thu hoạch tương đối phong phú.
Đồng thời Chu Oánh lại thả thêm chút hạt giống rau dại, nhất là rau xà lách cùng rau dền dại, hai thứ đồ này hoàn toàn có thể trở thành đồ ăn vào mùa thu.
Ba ngày sau, Hoàng Thượng nhận được tấu chương của tam hoàng tử từ lối đi bí mật, sau khi xem xong thì trực tiếp cứng lại.