Chương 507: Đòi Của Hồi Môn
Chương 507: Đòi Của Hồi Môn
Chương 507: Đòi Của Hồi Môn
Khoảng mười lăm phút sau, Lý công công và người của hắn cuối cùng cũng đến tuyên chỉ.
Sau khi tiễn Lý công công đi, Uyển Ngọc trực tiếp bước tới đỡ Thôi lão nhân và nói: "Nương, Uyển Ngọc sắp thành hôn rồi, mẫu thân có thể tìm thứ gì tốt để Uyển Ngọc thành hôn được không?"
"Chắc chắn rồi, nhưng mà tại sao lại là trắc phi, không phải keo kiệt quá sao." Lão Thôi thị cười nói.
Dương Uyển Ninh nghe vậy, bước tới nói: "Nãi nãi nói đúng. Tốt nhất cháu nên nhờ nãi nãi lo liệu của hồi môn cho Uyển Ninh nhiều hơn."
"Ngươi mà cũng mở miệng nói đến của hồi môn, không biết xấu hổ sao." Thôi phu nhân quay người bất mãn liếc mắt một cái nói.
"Thân sinh mẫu thân của ta không còn, ta chỉ đành nhờ nãi nãi hỗ trợ chuẩn bị của hồi môn."
"Ngươi sớm vậy làm gì, dù sao Uyển Ngọc cũng làm trước, đến lúc nàng ấy xuất giá thì ngươi chuẩn bị cũng không muộn."
"Chỉ còn lại không đến nửa tháng, đến lúc đố vẫn kịp sao. Nếu mấy người các ngươi quá bận, sao không đưa của hồi môn của mẫu thân ta, ta sẽ tự mình chuẩn bị." Sắc mặt Dương Uyển Ninh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ngươi..." Thôi thị sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Ý của ngươi là, ngươi sợ chúng ta cướp của hồi môn của mẫu thân ngươi sao?"
"Cái đó có thể lắm." Dương Uyển Ninh không chút do dự trả lời.
Tuy nàng ấy không thể nói rõ tình hình của hồi môn của Dương gia nhưng nàng ấy cũng biết ở một mức độ nào đó, có thể nói chi tiêu của Dương gia thập phần đều đến từ của hồi môn của mẫu thân nàng.
Mấu chốt là Dương gia mới phát triển được hơn chục năm, có thể nói nền móng khá mỏng.
Không thể chuẩn bị của hồi môn đàng hoàng nếu không động đến của hồi môn của mẫu thân.
Nếu bọn họ cứ rút cạn của hồi môn đó, thì nàng ấy phải làm sao, đệ đệ của màng ấy phải làm sao?
Nàng sẽ không bị bọn lừa như kiếp trước, để rồi khi bọn chúng dùng hết của hồi môn của mẫu thân nàng, lại ngược đãi nàng.
"Ngươi..." Thôi thị còn muốn nói cái gì, lại bị Dương Thế Thành giận dữ gầm lên cắt ngang: "Đủ rồi, sao lại cãi nhau? Các ngươi tỷ muội đều là trắc phi, của hồi môn giống nhau là được rồi."
"Ta cũng hy vọng như vậy." Dương Uyển Ninh nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người đi về phía tiểu viện của mình.
"Nhìn xem, Cố thị dạy dỗ hài tử như thế sao? Còn nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?" Lão Thôi thị nhìn bóng lưng của nàng, lớn tiếng mắng nàng.
Nghe xong, Dương Uyển Ninh cũng không thèm nói chuyện với bọn họ mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Dương Thế Thành cũng rất tức giận, nhưng ông ấy không muốn hạ nhân nhìn thấy giễu cợt, nếu bị truyền ra ngoài thì ông ấy làm sao còn có thể tung hoành trong quan trường.
Sau đó ông ấy vội vàng bước tới nói: "Được rồi, trở về bàn chuyện của hồi môn, ta phải đi thay y phục đến nha môn."
Nói xong, ông ấy vội vàng trở về phòng.
Sau khi Thôi thị và tôn tử của mình nhìn nhau không nói gì, quay lại gặp lão thái thái để bàn chuyện của hồi môn.
Đồng thời, Thôi thị cũng quyết định trừ bỏ Dương Uyển Ninh, nếu không, nếu trả hai món hồi môn quý trọng, cuộc sống tốt đẹp của gia đình bà ta sẽ chấm dứt.
Sau khi Dương Uyển Ninh trở về, nàng hỏi nha hoàn Xuân Hỉ của mình: "Xuân Hỉ, ngươi đã tim thấy Tiền ma ma chưa?"
"Đã tìm thấy, bị đuổi tới khu suối nước nóng ở trên thôn trang, đang ở trên đấy để chăm đàn gà."
"Miễn là tạm thời an toàn là được. Nhân tiện, nhân thủ ta bảo ngươi đi rèn luyện như thế nào rồi?"
"Dạ, trong viện nào cũng có người, chỉ là nhân thủ bên cạnh lão gia cũng không dễ dàng."
"Chỗ của ông ta tạm thời cứ bỏ qua, chúng ta trước tiên đối phó với Thôi thị, đặc biệt là việc bọn họ dùng cạn kiệt trợ cấp của Dương gia nhất định phải điều tra thật kĩ."
"Nô tỳ đã hiểu, mọi việc nô tỳ đều quan sát rất kỹ."