Chương 534: Chuẩn Bị Tiệc Chia Tay
Chương 534: Chuẩn Bị Tiệc Chia Tay
Chương 534: Chuẩn Bị Tiệc Chia Tay
"Mặc dù ta không làm nhưng có thể giới thiệu giúp ngài, ngài cần khi nào?" Chưỡng quỹ Tiếu trả lời.
"Ngày kia đi, trước ngày kia dẫn người đến Cố phủ ở hẻm số ba Ngô Đồng."
Tiếu Chưởng quỹ nghe báo địa chỉ thì sửng sốt một chút, nếu như lão nhớ không lầm thì khu vục hẻm Ngô Đồng kia đều mang họ hoàng thất.
Ngay lập tức ánh mắt nhìn về phía nàng trở nên cung kính hơn, liên tục gật đầu nói: "Vậy đến lúc đó Tiếu mỗ sẽ dẫn người đã lựa chọn tốt đến."
"Ừm, tốt nhất là trong nhà phải trong sạch, trong nhà có người trộm cắp hay mê hoặc chủ thì nhớ không được thu."
"Tiếu mỗ nhớ kỹ."
Sau khi ba người tách ra, mỗi ngày Chu Oánh đều dậy sớm, đi một vòng ra chợ bán đồ ăn, kết quả ngoại trừ các bà bán rau khô thì không có người nào khác.
Đành phải tay không mà ra về, chẳng qua sau đó tìm một chỗ không có ai, từ trong không gian ôm ra một con cá trắm cỏ lớn khoảng năm cân.
Trở về đưa Mã bà tử đi đến phòng bếp đòi thêm chút dưa muối.
Sau đó bắt đầu làm canh chua cá, vốn còn muốn gọi Tam hoàng tử đến ăn cùng, không ngờ đến tối mà Tam hoàng tử còn chưa trở về.
Chu Oánh đành phải đưa một ít cho ba người Mã bà tử, sau đó phu thê bọn họ ăn hết toàn bộ cá dư với bánh bao.
Buổi tối sau khi tiến vào không gian, Chu Oánh nói chuyện mua cửa tiệm với Cố Thừa Duệ: "Kinh thành đúng thật là tấc đất tấc vàng nha, chỉ một cửa tiệm nhỏ ở thành nam còn bán đến một nghìn năm trăm lượng bạc."
"Bây giờ mua còn chưa quá đắc đâu, nếu đổi thành năm năm trước có khi còn đắt hơn." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì hỏi: "Đúng rồi, gần đây chi tiêu cũng không ít, chúng ta còn đủ bạc không?"
"Chắc là đủ, bây giờ tổng cộng tốn chưa đến một vạn lượng, trước đó chúng ta cũng cất được tận chín vạn lượng bạc mà."
Cố Thừa Duệ nghe xong thì sửng sốt một chút, rồi lập tức nghĩ đến số bạc lớn mà họ nhận được từ Kiều gia, thì gật đầu nói: "Đủ là được. Đúng rồi, sau này ta phải dùng ít bạc để mua vải dầu lớn đóng lều."
"Trồng lều lớn có thể nói là coi như thí nghiệm đi, khoảng này trong nông bộ không có chi hả?"
"Không có, ta cũng không muốn dùng, ta còn muốn dựa vào việc trái mùa bàn chút rau quả để kiếm chút bạc, nếu dùng công khoảng thì loại rau đó bán ra coi như khó nói rõ được."
"Cũng được, dùng bao nhiêu thì ngươi tự cầm đi, trong cửa tiệm còn hơn hai nghìn đây này."
"Được." Cố Thừa Duệ nói xong thì hai người lại bận rộn một hồi.
Sau khi làm xong, Chu Oánh mới nhớ đến chỗ ở mới, nàng vẫn chưa đưa yêu cầu làm biển tên nữa.
Sau đó khi tìm kiếm một ít các kiểu chữ khác nhau thì lại nói Cố Thừa Duệ viết xuống hai chữ "Cố phủ" bằng lối chữ khải.
Sau khi dặn dò hắn xong thì thấy Tam hoàng tử trở về, hẹn nhau một chút rằng tối ngày mai cùng nhau ăn cơm.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong cơm chiều, chuyện đầu tiên nàng làm chính là gấp rút đi đến cửa tiệm đồ gỗ để làm biển treo trước cửa.
Sau đó dẫn theo Mã bà tử đi đến chợ bán đồ ăn để mua xương sườn, thịt ba chỉ, một con cá chép, một bộ lòng, mười hai cái trứng gà.
Buổi chiều bắt đầu bận rộn trong tiểu viện.
Lúc sập tối, Kiều Lan Lan nhận được tin tức bọn người Chu Oánh sắp rời đi, thì lập tức gấp gáp.
Mấy người nàng ấy mà rời đi thì sau này nàng ta muốn tự mình ra tay lại càng khó khăn.
Nhưng trong tay nàng ta, bây giờ không có thuốc tuyệt dục, đành phải tìm được thì mới sử dụng thôi.
Sau khi gia đinh hiểu được dụng ý của nàng ta thì nhấc chân đạp một cước lên bụng nàng ta rồi nói: "Hoang đường, lời nói lần trước với ngươi lại vô ích rồi, nàng ta làm gì cần đến ngươi động thủ. Mục đích của ngươi chủ yếu chỉ có một, chờ xem Thụy Vương phi vào phủ, nếu hỏng được thì càng tốt, người phía này của chúng ta đều phải chết."
"Nhưng mới bao ngày đâu hả, nàng vẫn còn sống rất tốt đấy." Kiều Lan Lan không cam lòng mà nói.