Chương 546: Thăm Dò
Chương 546: Thăm Dò
Chương 546: Thăm Dò
"Về phần nhân tuyển, ta muốn chọn từ trong số những người dân thường, bọn họ thường xuyên làm việc, thân thể khỏe mạnh, sức chịu đựng tốt, dễ huấn luyện hơn so với mấy tỷ muội khuê phòng."
Quan trong là nàng ấy sợ sau này liên luỵ đến chuyện đoạt đích, phá hỏng kế hoạch của nàng ấy, cho nên danh sách này nàng ấy cực kỳ thận trọng.
Dương Uyển Ninh nghe được nàng ấy nói như vậy, cũng không kiên trì nữa.
Minh Ngọc nhìn thấy vậy liền hỏi: "Nhân tiện, sau khi ngươi trở về, hai mẫu tử Thôi không tiếp tục làm khó người nữa chứ?"
"Cũng tốt, ít ra bên ngoài cũng không quá đáng nữa."
"Vậy thì tốt rồi. Nói thật, ta chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như Thôi thì đó. Bà ta dám trắng trợn đối xử hà khắc với kế nữ."."
Minh Ngọc nói đến đây, lại nghĩ đến chuyện Chu Giai Thanh tìm Chu Oánh gây rắc rối.
Sau đó rất nhanh nàng ấy đã nghĩ đến một cước kia trong yến tiệc, quay đầu nhìn về phía Chu Oánh nói: "Chu tỷ tỷ, có phải ngươi biết võ công không?"
"Khi còn ở nông thôn, ta có học một chút công phu quyền cước phòng thân, nhưng không thể so sánh với võ công chân chính được." Chu Oánh trả lời.
"Như vậy cũng không tệ rồi, ít nhất ta không thể đá ra lực đạo giống một cước đó." Nói đến đây Minh Ngọc đứng dậy: "Hay là chúng ta so chiêu một chút, luận bàn một chút đi."
"Ngươi, nha đầu này, các nàng là đến nhà bái phỏng nãi nãi ngươi, sao ngươi có thể muốn động thủ với bọn họ."
"Nếu thật sự muốn so tài cũng phải hẹn lại một thời gian khác."
"Thỉnh an mẫu phi, mẫu phi, sao người cũng tới đây?" Minh Ngọc lập tức đứng dậy, vui vẻ đi tới phía trước.
Chu Oánh và Dương Uyển Ninh liếc nhau một cái, lập tức đứng dậy hành lễ.
"Không cần khách khí, các người ngồi đi." Sau khi An vương phi nói xong liền mời các nàng ngồi xuống, bản thân bà ấy cũng đi lên phía trên ngồi xuống.
Sau đó bà ấy nhìn Chu Oánh hỏi: "Chu Oánh phải không? Đã sắp xếp ở nhà mới xong chưa?"
"Đã sửa soạn gần xong rồi, đến lúc đó còn xin An vương phi đến xem thử thế nào?"
"A, các ngươi dự định lúc nào tổ chức yến mừng thăng quan?"
"Chuyện này còn chưa quyết định, nhưng bởi vì chuyện mùa màng nên cũng không có ý định làm lớn, chỉ mời mấy người quen đến nhà mừng thôi."
"Cũng đúng, tình cảnh bây giờ không ai dám tổ chức đại tiệc." An vương phi nhẹ gật đầu đồng ý.
Sau đó, bà ấy hỏi các nàng tình hình trong gia tộc, hỏi nhấn mạnh vào y thuật của Cố Thừa Duệ.
Đương nhiên Chu Oánh nghe được bà ấy không yên lòng về y thuật của Cố Thừa Duệ.
Tuy nhiên, với y thuật của Cố Thừa Duệ, cho dù là dùng đông y cũng có thể rất nhanh đã khống chế được bệnh tình của lão vương phi, vì thế nàng nói thẳng: "Chỉ cần lão vương phi làm theo lời dặn của đại phu, chưa đầy nửa tháng là có thể khống chế được bệnh tình. Nhưng muốn khỏi hẳn sợ là có chút khó."
"Nói như vậy, loại bệnh này phải trường kỳ uống thuốc sao?"
"Đúng vậy, nếu có thể làm được việc hoàn toàn ăn kiêng, đồng thời vận động nhiều thì có thể khỏi hẳn."
An vương phi nghe xong nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì lão vương phi đã lớn tuổi nên bình thường hiếm khi đi ra ngoài trừ khi có chuyện gì xảy ra, nhất là vào mùa đông.
Cho nên muốn để bà ấy vận động thật sự là quá khó.
Sau khi lại hàn huyên vài câu, An vương phi liền đi ra ngoài.
Ba người Minh Ngọc cũng không trò chuyện nữa mà đi dạo một vòng quanh nội viện sau đó quay lại chỗ lão vương phi.
Không ngờ An vương phi đã đợi ở đó.
Chỉ một lúc sau đã thấy Cố Thừa Duệ đi ra, An vương phi lập tức đứng dậy hỏi: "Thừa Duệ, bây giờ lão vương phi thế nào rồi?"
"Lão vương phi đã ngủ thiếp đi rồi." Cố Thừa Duệ nói khẽ.
"Nhanh như vậy đã ngủ thiếp đi rồi sao?" An vương phi nghe xong tỏ vẻ ngạc nhiên.