Chương 55: Thăm Dò (2)
Chương 55: Thăm Dò (2)
Chương 55: Thăm Dò (2)
Khi đến trước trấn trên, sau khi Hoàng thị xuống xe thì nói: "Bây giờ ta phải cầm đồ thêu này đi đến xưởng may mặc, chỉ có mỗi bán vải bông với các loại vải vóc khác, các ngươi muốn đi xem cùng không."
"Không được đâu Hoàng di, bây giờ chúng ta cần phải đi tìm cái lu nước nào lớn lớn một xíu, mấy chuyện còn lại thì lúc trở về nói tiếp nhé."- Cố Thừa Duệ từ chối đáp lại.
"Vậy được, vậy chúng ta đi trước đây."- Hoàng thị nói xong thì quay người đi.
Sau khi tách khỏi hai mẹ con kia, đôi vợ chồng trẻ thật sự đi mua một lu nước lớn với hai lu nước nhỏ như những gì đã nói, tiếp đó họ ghé qua mua năm ký gạo kê, hai mươi lăm ký mì than.
Khi họ đi ngang qua chợ bán thức ăn, Chu Oánh đi dạo bên trong một vòng, nàng muốn nhìn xem hiện tại đang đến mùa của củ quả gì.
Không ngờ rằng ngoại trừ củ cải, cải trắng, thì chỉ có bí đao, nhưng mà bí đao thì đắt lắm, tận hai văn tiền nửa ký, xem ra trước đây lễ vật mà nhà trưởng tộc tặng thật đúng là rất quý.
Món nhiều nhất được rao bán ở đây là trứng gà với các loại đồ ăn chế biến sẵn, còn có một chỗ bán rau ngâm.
Chu Oánh thấy tiệm đó khách ra ra vào vào rất đông, nên nàng cũng tiến lên bỏ ra mười văn tiền mua nửa ký tương dưa leo, sau đó đến nơi Cố Thừa Duệ hẹn để hội hợp.
Cuối cùng hai người mới đi đến cái xưởng may mặc gì gì đó, không ngờ rằng lúc đi vào thì thấy mẹ con Hoàng thị vẫn còn đang ngồi chờ bên trong.
Thấy hai mẹ con nhìn qua phía bọn họ, Chu Oánh đành phải tiến lên phía trước nói: "Hoàng di, Tử Quỳnh, sao hai người còn chưa về, chưa giao đồ xong à?"
"Không phải đâu, do chưởng quỹ đang phải tiếp đãi hai vị khách hàng lớn, chúng ta chỉ có thể chờ đợi bọn họ xong việc rồi mới giao đồ được."- Hoàng thị bĩu môi chỉ về hướng cách đó không xa nói.
Chu Oánh thuận theo ngón tay của nàng ta nhìn sang phía đó, đúng thật là vị nữ chưởng quỹ kia đang chiêu đãi một người phụ nữ trung niên trông hơi khó tính, nhìn người khoảng chừng đâu bốn mươi tuổi thôi.
Mà hai chàng trai nhân viên thì đang chiêu đãi hai mẹ con ăn mặc nhìn trông rất sành điệu.
Trùng hợp thay, nàng cũng không muốn ở lại tiếp xúc với hai mẹ con Hoàng thị, dứt khoát nhân cơ hội rời đi: "Hoàng di, xem ra bây giờ bọn họ còn đang bận rộn bán hàng, các ngươi chờ tiếp đi nhé, ta đi nhà khác nhìn thử xem."
"Ta khuyên là ngươi đừng đi, ở trấn trên chỉ có hai cái xưởng may mặc mà thôi, chỗ còn lại là do Kiều gia mở đó, hai người coi chừng bị nhận ra lại bị bọn họ bắt nạt thì lại khổ."- Hoàng thị vội vàng ngăn lại nàng, thầm thì bên tai nàng.
"Kiều gia sao. . ?"
"Đúng vậy, là Kiều gia đó, nghe nói mặt tiền xưởng hiện tại của bọn họ là xài ngay tại nơi của Cố gia lúc trước."
"Tạ ơn Hoàng di nhắc nhở, vậy các ngươi cứ chờ tiếp đi nhé, chúng ta đi dạo xung quanh một chút."
"Cũng được, có điều cũng đừng quá lâu, mấy người đằng kia chắc cũng sắp xong rồi đó."
"Được."- Chu Oánh lên tiếng đáp lại, nàng quay người rời đi, đến bên cạnh Cố Thừa Duệ đang đứng giữ xe bò bên ngoài, nàng nói: "Tướng công, chưởng quỹ bên trong còn đang bận tiếp khách khác, chàng suy nghĩ thử xem còn muốn mua cái gì nữa không, giờ chúng ta dạo thêm một vòng mua."
Cố Thừa Duệ ngẩng đầu, hắn chỉnh lại cổ áo hơi lệch của nàng: "Tiền của chúng ta không còn nhiều lắm, trước tiên vẫn nên đặt mua chăn mền với áo bông thôi."
"Cũng đúng ha."- Chu Oánh lên tiếng, sau đó ngồi lên trên xe bò, trò chuyện với hắn về dự định sắp tới, dù sao thì lên núi đào dược liệu cũng không phải một kế lâu dài.
Cuối cùng, hai người thương lượng đến thương lượng đi, quyết định là cứ lên núi đào dược liệu thêm hai lần nữa, chờ đến khi vào đông thì Cố Thừa Duệ cũng chính thức hành nghề y, còn Chu Oánh thì sẽ ở nhà bán rau.