Chương 57: Người Không Có Đồng Nào
Chương 57: Người Không Có Đồng Nào
Chương 57: Người Không Có Đồng Nào
Sau khi về đến nhà, Chu Oánh bỏ vải vóc cùng bông vào trong phòng, tiếp đó nàng cùng Cố Thừa Duệ đem toàn bộ đồ đạc mang vào phòng bếp.
Họ bắt tay vào tẩy rửa cho ba cái lu mới mua, có điều chỉ có cái lu lớn nhất là để đựng nước thôi, còn hai cái lu nhỏ thì nàng dự định trữ lương thực trong đó, nếu không thì đồ ăn để bên ngoài rất dễ hấp dẫn chuột đến.
Sau khi làm xong, Chu Oánh quay đầu nói: "Ồ đúng rồi, Duệ ca, ta phải nói với chàng một tiếng về chuyện này, cho đến bây giờ thì chúng ta đã không còn một xu dính túi rồi đó."
"Ta đã lường trước được rồi, cho nên chúng ta phải lên núi đào dược liệu thêm hai lần nữa, ít nhất là bảo đảm được chúng ta không cần phải lo chuyện áo cơm vào mùa đông này. Nàng đi may chăn mền đi, để ta đi trả xe bò."- Cố Thừa Duệ nói xong thì hắn đẩy xe bò ra cửa.
Mà Chu Oánh thì trở về phòng chính, nhìn thấy vải vóc cùng với bông đang nằm tán loạn trên giường thì sầu đời cực kỳ, xem ra chỉ có thể lấy đồ có sẵn trong không gian ra hỗ trợ thôi.
Sau khi làm ra quyết định, nàng lấy một cái kéo và một cây thước từ trong không gian ra, bắt đầu cắt vải theo số đo kích thước của gối đệm.
Nàng vừa mới ra tay, liền nghe được giọng của Vương thị vang từ bên ngoài vô: "Cho hỏi nhà Thừa Duệ có ai ở nhà không?"
"Có, đại nương trực tiếp vào đi ạ."- Chu Oánh nói xong thì nhìn cái giường trống trơn, vội vàng lấy chăn mền cũ trước đó ra, ném lên đầu giường và đặt gần lò sưởi.
Đúng lúc Vương thị cũng mang theo rất nhiều đồ vật thủ công đi đến, nào là cây chổi, nắp chậu, nắp nồi, nồi hấp bằng gỗ, dây thừng, đồ hốt rác, giỏ, cùng mấy cái khay đan đi đến, bà ta nói: "Đây là một vài đồ đại bá ngươi tự tay làm đó, mặc dù nhìn phổ thông nhưng là còn dùng rất bền, các ngươi cứ dùng đi nhé."
"Thật sự là rất đa tạ đại bá, những vật này thật đúng là những thứ chúng ta đang cần nhất."- Chu Oánh bước lên phía trước nhận lấy, sau đó đặt chúng sang một bên.
"Nếu không thì sao người ta hay nói hư nhà là bay cả triệu bạc chứ, này mới có dọn nhà thôi mà đã cần mua thêm rất nhiều đồ rồi, nếu như các ngươi có cần cái gì thì cứ mở miệng."
"Đại nương là tốt nhất, nếu như thật sự có chuyện cần hỗ trợ thì ta cũng sẽ không khách sáo với người đâu."
"Cứ tự nhiên đi, một nét bút thì sao viết được chữ Cố chứ."- Vương thị nói đến đây thì bà ta có liếc mắt sang nhìn một đống đồ vật lớn trên giường, rồi nói: "Ồ, ngươi dự định làm mới chăn mền à?"
"Đúng vậy, nếu không thì trời lạnh cũng chả có cái để đắp."- Chu Oánh nói xong thì trực tiếp mời bà ta ngồi xuống giường
Vương thị lắc đầu nói: "Ta không ngồi đâu, trong nhà còn đang bận thu hoạch cải trắng, Thừa Duệ nói các ngươi muốn tồn tại qua mùa đông, không biết dự định cần bao nhiêu tiền."
"Trong nhà đại nương trồng bao nhiêu?"
"Yên tâm đi, trồng tận hai mươi mẫu đất lận mà, đảm bảo là có đủ cho phần của các ngươi."
"Vậy thì chúng ta cần khoảng ba trăm cân lận đấy, sau này chỉ cần đi thu chút củ cải, rau khô rồi trộn lại ăn chung thôi."- Chu Oánh nói đến đây thì ngượng ngùng nói tiếp: "Có điều, chúng ta không thể đưa tiền ngay bây giờ được."
"Không cần phải khách sáo thế, lúc nào có rồi đưa cũng được."- Vương thị khoát tay nói.
Sau đó, bà ta nói tiếp: "Ồ đúng rồi, Thừa Duệ đi trả xe bò thì chắc phải giúp nhà ta thu hoạch cải trắng một xíu, giữa trưa với ban đêm chắc chắn sẽ không trở về ăn cơm, đợi lát nữa ngươi cùng ta về đấy luôn đi, chứ để ngươi một mình thổi lửa nấu cơm thì cực lắm."
"Không được đâu, đại nương, ta phải mau chóng may xong chăn mền, nếu không sẽ không kịp cho mùa đông đâu."- Chu Oánh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn chọn từ chối.
"Cũng đúng nhỉ, vậy ngươi cứ vội việc của mình trước đi, ta về trước."- Vương thị nói xong thì quay người đi ra ngoài.