Chương 579: Thôi Gia Xong (2)
Chương 579: Thôi Gia Xong (2)
Chương 579: Thôi Gia Xong (2)
Còn hắn ta thì xoay người đi nha môn Đề Đốc, hắn ta phải xem thử là ai cả gan như vậy, dám cho vay tiền nặng lãi tại kinh thành.
Diêm đại nhân thấy Chu Hoài Minh nổi giận đùng đùng tìm tới, sửng sốt một hồi đứng dậy nói: "Là Chu hiền điệt à, ngươi không tiếp khách với Tam hoàng tử, sao lại chạy đến chỗ ta."
"Làm phiền Diêm thúc rồi, tiểu điệt có một chuyện muốn nhờ." Chu Hoài Minh chắp tay hành lễ nói.
"Ồ, nói thử xem." Sau khi Diêm đại nhân mời hắn ta ngồi xuống thì hỏi.
Chu Hoài Minh cũng không có khách sáo, nói chuyện đội ngũ đón dâu bị ép ngừng lại ra, sau đó nói tiếp: "Tiểu điệt luôn cảm thấy việc này kỳ quặc, cho nên muốn tìm được mấy người kia, điều tra chủ tử của bọn họ là ai."
Diêm đại nhân nghe xong, cảm thấy hắn ta hơi chuyện bé xé ra to, dù sao việc cho vay tiền nặng lãi cũng không hiếm thấy, đặc biệt là mấy năm nay gặp nạn càng có xu thế điên cuồng.
Nhưng đó đều là những người tam giáo cửu lưu làm, không nổi lên được sóng gió gì.
Nhưng nghĩ đến Tôn Diệu Khả, nói thật hắn ta thật sự có vài phần áy náy, cộng thêm có mấy phần quan hệ thân thích, cho nên quyết định vẫn là tra hay không tra, nhìn xem rốt cuộc phải chăng có người giở trò quỷ ở sau lưng không.
Sau đó hắn ta nói: "Được, thế ta dặn dò lại chuyện tìm người, ngươi là chờ tin tức ở đây, hay là..."
"Có tin thì đến Thụy Vương phủ nói một tiếng đi, bây giờ ta quay về bên kia."
"Cũng được, bắt được người thì phái người báo tin cho ngươi." Diêm đại nhân nói xong bèn gọi người vào.
Mà Chu Hoài Minh thì đứng dậy cáo từ, trở về Thụy Vương phủ.
Hai canh giờ sau, Diêm đại nhân phái người đưa thư tới, nhưng chỉ bắt được ba người Hổ ca, còn hai người kia đã chết ở trong nhà.
Lúc này Chu Hoài Minh lại càng thêm chắc chắn có người gây chuyện.
Sau đó hắn ta cho chào hỏi một tiếng với Thụy Vương, hấp tập chạy tới nha môn. Đề Đốc
Diêm đại nhân chờ ở trong phòng nhìn thấy hắn ta bước vào, trực tiếp dẫn hắn đến lao phòng nói: "Ba người Hổ ca kia khá cứng miệng, sợ là không thể hỏi ra điều gì?"
"Thế thi thể của người kia để ở đâu?"
"Tạm thời để trong nha môn, nhưng đã thông báo cho người nhà tới nhận người."
"Khoan đừng để cho người mang đi, trực tiếp bảo người khiêng đến lao phòng, không chừng còn hữu dụng."
Diêm đại nhân lắc đầu nói: "Sợ là vô dụng, bọn ta có thử rồi."
"Vậy sao, xem ra đúng là cứng miệng, đúng lúc ta đi xem thử." Chu Hoài Minh nói xong bước nhanh hơn.
Đợi khi hắn ta đến lao phòng thì trông thấy ba người Hổ ca đầy vết máu còn đang treo trên giá hành hình.
Chu Hoài Minh tiến lên xem xét một phen nói: "Quả thật là rắn rỏi, vết thương nặng như vậy lại có thể chịu đựng không rên một tiếng nào."
Sau đó hắn ta thấy bên cạnh có rượu, cầm lên trực tiếp đổ lên vết thương của bọn họ, quả nhiên ba người lập tức kêu lên.
Chu Hoài Minh thấy vậy đi tới trước mặt người kêu thảm thiết nhất nói: "Thi thể của hai đồng bọn các ngươi, nghĩ chắc ngươi đã nhìn thấy."
Nhưng bọn họ may mắn hơn các ngươi nhiều, ít nhất bọn họ còn có thể giữ lại thi thể, nhưng các ngươi thì không nhất định rồi."
"Muốn giết muốn róc thịt tùy tiện, nếu tiểu gia nhíu mày chính là tôn tử của ngươi."
"Đừng chứ, ta đây không cần tôn tử như ngươi, ta sợ không đè nổi ván quan tài của tổ tông, chạy ra đây đánh tử tôn bất hiếu như ta." Chu Hoài Minh nói tới đây hỏi: "Trước kia ta nghe bằng hữu nói một hình pháp gọi là ghế hổ, đó là vừa đơn giản lại hữu hiệu, vừa vặn dùng các ngươi thử xem hiệu quả."
Sau khi Chu Hoài Minh nói xong, bảo người trông coi lấy một ghế dựa, một băng ghế, bốn sợi dây thừng, cùng với một số gạch xanh.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu chỉ huy đám người trông coi sử dụng như thế nào.