Chương 581: Thôi Gia Xong (4)
Chương 581: Thôi Gia Xong (4)
Chương 581: Thôi Gia Xong (4)
Bởi ngày hôm sau tảo triều, Dương Thế Thành mới bị hoàng thượng ngừng chức bởi trách nhiệm thất tra.
Sau khi Dương Thế Thành ra khỏi cung, lần nữa gặp phải tình trạng bị mọi người khinh bỉ, phỉ nhổ.
Sau khi nghe ngóng hiểu sự việc như thế nào, cả người suýt nữa tức giận nổ tung.
Dương Uyển Ngọc chờ trước cửa phòng nhìn thấy Dương Thế Thành trở về, lập tức nhào tới nói: "Cha, người hỏi An Vương chưa, tổ mẫu và nương con sao rồi, lúc nào có thể thả ra?"
Dương Thế Thành nhìn nàng ta, không có trả lời câu hỏi của nàng ta, mà là hỏi: "Có phải nương con kêu Dương Uyển Ninh đòi của hồi môn với Thụy Vương sớm hơn không?"
"Con cũng là sáng nay nghe nói." Cảm xúc trên mặt Dương Uyển Ngọc cứng đờ một hồi, sau đó bất an chụp ngón tay lại nói.
Dương Thế Thành nhìn dáng vẻ chột dạ này của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nói: "Con đã biết, tại sao không ngăn cản, nhà chúng ta vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối nhỉ. Con bảo khuôn mặt già nua của ta đặt ở đâu."
"Con... Nhưng mà..."
Dương Thế Thành cười nhạo nói: "Con gì hả, vì gom đủ của hồi môn của con, vì gả đi một cách nở mày nở mặt."
Dương Thế Thành nói tới đây cho nàng ta một cái tát nói: "Ta hủy rồi, con còn muốn xuất giá, gả cho chân đất đi."
Sau khi ông ta nói xong thì đi thẳng đến tiểu viện của Dương Uyển Ninh.
Sau khi ông ta vào nhà, nhìn thấy Dương Uyển Ninh đang thêu hoa, tiến lên chính là một cước.
Lúc ông ta bước vào thì Dương Uyển Ninh đã phát hiện, bởi vậy nhìn thấy ông ta đạp tới cũng không có né tránh, nhưng cũng không có ngốc đến nỗi chịu một cước này.
Cho nên khi ông ta đưa chân đá, nàng ấy cố ý lùi lại tí không để ông ta đạp thật, nhưng vẫn thuận thế ngã xuống đất.
Sau đó nàng ấy tỏ vẻ mặt ấm ức nhìn sang ông ta hỏi: "Cha, đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải đạp nữ nhi?"
"Ngươi không phải nữ nhi ta, ta không có nữ nhi ngu xuẩn như ngươi."
Dương Uyển Ninh nghe xong bèn hiểu ra, sự việc bên biểu ca đã thành, bỗng chốc trong lòng nàng ấy mừng rỡ, nhưng vẫn là tỏ vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Lời này bắt đầu từ đâu?"
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi thông qua Cố Thừa Duệ đòi sính lễ với Thụy Vương sớm hơn hay không?"
Dương Uyển Ninh sửng sốt một hồi, cắn môi, muốn nói lại thôi: "Đúng vậy, nhưng ta cũng không muốn đâu, nhưng tổ mẫu bà ấy..."
Dương Thế Thành nghe vậy lập tức hiểu ra, nhất định là Thôi thị tìm mẫu thân tạo áp lực cho Dương Uyển Ninh để nàng ấy làm việc này.
Ông ta nghĩ tới đây cũng nảy sinh ra căm hận với lão Thôi thị, ông ta vì thanh danh, mấy năm nay chịu hết biết bao nhiêu thiệt thòi, bà ấy không phải không biết.
Nhưng chỉ vì vài câu xúi giục của Thôi thị, vì Dương Uyển Ngọc, vì bạc, bà ấy lại bỏ mặc thanh danh của mình.
Sau đó ông ta tức giận nói với Dương Uyển Ninh: "Ngươi ngốc à, ngươi làm như vậy, về sau bảo Thụy Vương nhìn ngươi như thế nào."
"Trước kia chẳng phải cha luôn bảo bọn ta nghe lời tổ mẫu sao?"
"Ngươi... Thế ngươi có biết sính lễ đòi được là làm của hồi môn cho Uyển Ngọc không?"
"Biết."
"Vậy ngươi còn..."
"Hiện nay trong nhà không phải vẫn luôn là mẫu thân đương gia sao, lúc trước của hồi môn của mẫu thân chẳng phải đều rơi vào trong tay mẫu thân và tổ mẫu sao, bây giờ ta và Thành Lâm chỉ muốn an toàn lớn lên." Khi Dương Uyển Ninh nói tới đây, trong mắt hiện lên một vẻ châm biếm.
Tuy Dương Thế Thành không có nhìn thấy ánh mắt châm biếm của nàng ấy, nhưng chỉ dựa vào giọng điệu của nàng ấy thì biết được trong lòng nàng ấy có oán khí, trong phút chốc ông ta híp mắt lại nói: "Cho nên ngươi thuận thế mà làm, tại sao không đi hỏi ý kiến của ta trước."
"Từ khi Cố gia bị tịch biên, cha từng nghe yêu cầu của tỷ đệ bọn ta sao, thậm chí kể cả yêu cầu của nương ta, cha cũng phớt lờ, cha cảm thấy ta còn có thể tìm ngươi sao?"