Chương 60: Biến Thân
Chương 60: Biến Thân
Chương 60: Biến Thân
Chờ hai người ăn uống no say, Cố Thừa Duệ mới lên tiếng: "Chuyện dựng củi lều ấy, ngày mai còn xin Điền đại ca hỗ trợ nhiều hơn."
"Cố lão đệ khách sáo rồi, đều là hàng xóm với nhau, chút chuyện nhỏ ấy giúp nhau là chuyện nên làm mà. Hơn nữa, có một đại phu như đệ ở bên cạnh, trong lòng huynh liền an tâm hơn nhiều."- Điền Gia Vượng nói đến đây thì lập tức nhớ tới vợ và đứa con đã qua đời của mình, sóng mũi bất giác cay cay, nước mắt lập tức trào dâng
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại chuyện tế nhị này thật đúng là muốn khuyên cũng khuyên không được, hắn đành phải nói: "Sau này có chuyện cần nhờ tiểu đệ thì cứ mở miệng, tiểu đệ nhất định sẽ hết sức nỗ lực giúp đỡ."
"Để đệ chế giễu rồi."- Điền Gia Vượng lau nước mắt gượng cười trả lời.
"Lời ấy nói sai rồi, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi. Huống chi làm vợ mà rơi lệ, tiểu đệ cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại càng nói rõ huynh là người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà người mất thì cũng đã mất rồi, tiểu đệ vẫn hi vọng huynh nên nhìn về phía trước, chắc chắn tẩu tử cũng không hi vọng huynh vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ đâu."
Điền Gia Vượng nhẹ gật đầu, nâng chén hướng hắn kính một ly rồi tự mình cạn một chén.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng nâng chén kính đối phương, hắn bắt đầu nói sang chuyện khác: "Điền đại ca, không bằng tiểu đệ dạy huynh cách nhận biết dược liệu đi, như vậy sau này lúc huynh lên núi đi săn có thể thuận đường hái chút dược liệu trở về bán cho ta, nguồn thu sẽ ổn định hơn nghề săn của huynh nhiều nhiều."
"Có phải sẽ rất khó không?"
"Sẽ không, hái thuốc cũng không phải học y, chỉ cần học cách phân biệt là có thể làm rồi. Đương nhiên nếu như huynh muốn dựa vào nghề này mà sống, vậy kiến thức cần học chắc chắn sẽ không ít."
"Được, huynh nghe đệ, sau này lúc nào đệ lên núi thì nhớ gọi ta một tiếng."
"Nhất định rồi."- Cố Thừa Duệ nói xong thì bảo đối phương ăn thêm hai cái bánh bao cho no
Chờ hai người hoàn toàn cơm nước no nê, Cố Thừa Duệ mới đẩy xe ba gác đưa Điền Gia Vượng trở về.
Sau khi trở về, hắn bắt đầu thu thập lại dược liệu.
Chờ hắn làm việc sắp xong thì Chu Oánh cũng đã rửa sạch nồi, hắn lập tức đứng dậy hỏi: "Bé con, ta nhớ là trước đây chúng ta có thu thập năm tủ thuốc second-hand để trong không gian, không biết nàng còn nhớ rõ không?"
"Tủ thuốc sao, hình như là còn nằm trong đấy, chàng định trực tiếp lấy ra sau?"
"Đúng vậy, lấy một tủ ra dùng trước đi, đồ second-hand mà, không ai để ý đâu."
"Được, chàng chờ một lát, ta đi tìm thử."- Chu Oánh nói xong thì tiến vào phòng nhỏ ở phía tây.
Sau đó, nàng lách mình tiến vào không gian, dùng tinh thần lực lật tìm đồ vật bên trong nhà kho khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, mới tìm được tủ thuốc mà hắn nhắc đến, cũng trực tiếp bỏ vào căn phòng ở phía tây.
Cố Thừa Duệ nghe được động tĩnh thì đi đến, hắn nói: "Đúng rồi, chính là cái này, 88 cái ngăn kéo, trước mắt nhiêu đây là đủ rồi."
"Vậy thì bỏ vào trong phòng này đi, mai sau nơi này chính là phòng của chàng kiêm thư phòng."- Chu Oánh nói xong thì dán tủ thuốc lên trên tường ở phía tây.
"Được, vậy lấy thêm chút vôi sống bỏ vào trong phòng hút hút độ ẩm."- Cố Thừa Duệ dứt lời, hắn bắt đầu căn cứ theo thói quen của mình mà bày dược liệu ra.
Đồng thời, hắn cũng kể chuyện mình hẹn Điền Gia Vượng ngày mai tới hỗ trợ dựng củi lều cho nàng nghe rồi hỏi: "Bé con, có cần dựng lại ổ gà không?"
"Không cần đâu, ta cũng không muốn nuôi gà ở trong nhà, đến mùa hè nóng thì ổ của chúng hôi lắm. Có điều ngược lại là có thể đổi lại nhà vệ sinh một chút, bồn cầu kia ngồi thực sự quá khó chịu, không chỉ phải thường xuyên dọn rửa, mà nếu không cẩn thận thì nước sẽ bắn tung tóe đến trên thân."