Chương 620: Hạt Giống Tốt
Chương 620: Hạt Giống Tốt
Chương 620: Hạt Giống Tốt
Chu Oánh thấy hắn ta nhíu chặt mày, bởi vì trên người hắn ta có hơi thở huyết sát, tám phần đã từng giết người rồi.
"Biết đánh võ, trước đó Tề thúc thúc sợ bọn ta bị ức hiếp nên dạy bọn ta một vài quyền pháp, Cẩu Tử cũng biết." Thiếu niên trả lời Cố Thừa Duệ.
"Nếu nói như vậy, các ngươi đều biết?"
"Đúng vậy, nhưng có người thì giỏi, có người chỉ bình thường."
"Thúc thúc mà các ngươi nhắc đến, trước là làm gì vậy, còn trở về không?"
"Ngươi muốn làm gì?" Thiếu niên cảnh giác hỏi hắn.
"Không có gì, trong phủ đang muốn tuyển thêm vài hộ vệ, chỉ là không biết trình độ của các ngươi thế nào?"
"Hộ vệ?"
"Đúng, hộ vệ."
"Thúc thúc ta trước đó làm bảo tiêu vận chuyển hàng, sau khi thiên tai bị kẹt ở kinh thành, thấy bọn ta đáng thương liền ở lại bảo vệ bọn ta. Thời gian trước, nói là nhận được công việc bảo tiêu, nên theo xe bảo tiêu về nhà rồi."
Cố Thừa Duệ trầm ngâm gật đầu: "Thì ra là vậy, vậy các ngươi suy nghĩ đi, tiếp tục làm khất cái hay theo bọn ta."
Thiếu niên nghe xong gật đầu, sau đó lấy ra một cái túi, đổ một ít bột mì đen vào túi liền nói: "Làm phiền các ngươi rồi, ba ngày sau sẽ cho các ngươi câu trả lời."
"Được, nhưng phải nói trước, ta chỉ cần công phu vững chắc." Cố Thừa Duệ nói xong liền xách túi bột mì, cùng với Chu Oánh nói lời cáo từ.
Sau khi đi xa rồi, Chu Oánh liền cất túi bột mì đi rồi hỏi: "Không phải chàng nói tình hình ở Kinh thành phức tạp sao, không sợ bị gạt?"
"Cũng không thể vì mắc nghẹn mà sợ ăn chứ, tên tiểu tử đó là hạt giống luyện võ công tốt, có thể thử thu phục."
"Được rồi, trong lòng chàng có tính toán là được, nhưng ta phải nhắc nhở chàng một điều, trên người hắn ta có mạng người."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn."
"Vậy xem ra phải tra cẩn thận mới được." Cố Thừa Duệ nghiêm túc gật đầu nói.
Sáng ngày hôm sau, Minh Ngọc chạy đến một chuyến, thấy Cố Uyển Ninh vẫn còn tốt, nên vội vàng đi huấn luyện nữ binh của nàng ấy.
Còn Dương Thành Lâm dẫn theo Tiểu Thụ Miêu lần nữa tiến vào học viện.
Chu Oánh đem năm vạn lượng bạc lúc trước trả lại cho Cố Uyển Ninh nói: "Nếu đã dọn ra khỏi hang sói, vậy số bạc này muội cứ giữ lấy."
"Đa tạ biểu tẩu, ta cũng đang tính mua một căn nhà cho Thành Lâm."
"Muội cũng suy nghĩ thật chu đáo, nhưng ta cảm thấy muội vẫn nên đợi thêm, nếu không Dương Thế Thành biết trong tay muội có số bạc lớn, không chừng ông ta sẽ bôi nhọ các muội. Hơn nữa bây giờ Thành Lâm còn nhỏ, đa số đều ở trong học viện, vẫn nên để đệ ấy ở trong phủ thêm vài năm nữa đi, đợi đệ ấy đủ lớn rồi mới để đệ ấy tự lập hộ."
Cố Uyển Ninh nghe xong gật đầu nói: "Cũng đúng, vậy đợi ta thành thân xong mới mua."
"Được, việc quan trọng trước mắt là muội phải chuẩn bị của hồi môn.
Trở về muội thương lượng với Tôn ma ma chuẩn bị một danh sách trước, rồi ta với biểu ca muội giúp đỡ chuẩn bị."
"Cám ơn biểu tẩu, đoạn thời gian này nếu không phải có hai người giúp ta, ta sợ là đã sứt đầu mẻ trán rồi."
"Chúng ta chỉ giúp được muội một lúc, cũng không giúp được một đời. Nên muội phải trải qua chuyện ở thời gian này, mau chóng đúc kết kinh nghiệm, dạy dỗ, mau chóng trưởng thành. Dù sao muội vào phủ Thụy Vương, có rất nhiều chuyện bọn ta không nhúng tay vào được, cũng không thể lần nào cũng giúp được muội."
Cố Thừa Ninh đồng ý gật đầu nói: "Đương nhiên, con đường sau này vẫn còn dài, chắc chắn ta sẽ tự lập sớm mà."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Chu Oánh kêu nàng ấy để ngân phiếu xuống rồi ra phía sau luyện võ.
Hai ngày sau đó, sau khi Cố Thừa Duệ bận rộn xong chuyện bên này, ba người liền dẫn theo Lâm Nhất Thiên đến thôn trang.