Chương 637: Tiệc Đêm Hoàng Gia (6)
Chương 637: Tiệc Đêm Hoàng Gia (6)
Chương 637: Tiệc Đêm Hoàng Gia (6)
Chu Oánh nghe xong mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía bà ấy, sau đó hỏi: "Sao bà biết, mặc kệ lý do thế nào, bà và nữ nhi của bà cũng sẽ bị liên lụy?"
"Biết."
"Vậy bà còn... ."
"Không sợ ngài chê cười, ta chưa tranh giành gì của hồ ly tinh đó, cũng chính là di nương của Triệu Tú Anh. Đầu năm chân nhi tử ta bị phế, bây giờ đã trở thành hoàn toàn tàn tật. Nữ nhi..." Triệu phu nhân nói tới đây, viền mắt ướt đẫm nhìn về phía Triệu Tú Lệ nói: "Ả ta muốn đưa nữ nhi đưa vào cung, lót đường cho ông ấy, để nữ tế giỏi giang lót đường cho ông ấy."
Chu Oánh nghe xong hơi giật mình nói: "Đây không phải chuyện tốt sao, vào cung rồi nữ nhi của bà muốn giúp thì chỉ cần một câu nói, chẳng lẽ ông ấy còn dám đòi người với Hoàng thượng?"
"Nhưng trong cung có Hoàng hậu, ta không thể để nữ nhi mình dấn thân vào mối nguy." Triệu phu nhân muốn nói lại thôi.
Chu Oánh nghe bà ấy vừa nói vậy, cũng nhớ ra, Chu Hoài Minh hình như có đề cập tới, Triệu đại nhân là người của Đại hoàng tử.
Nhưng quan viên cũng không phải đều là quan hệ thông gia sao, sau đó tò mò hỏi: "Nhà mẹ đẻ của bà thì sao, bà hoàn toàn có thể tìm họ hỗ trợ mà?"
"Nhà mẹ đẻ đã sa sút, chỗ dựa duy nhất là biểu ca năm ngoái cũng mất rồi, cho nên..."
"Biểu ca của bà là..."
"Bạch đại nhân của Công bộ?"
Chu Oánh nghe xong thì ngây ngẩn, thiên hạ vẫn có chuyện trùng hợp như vậy.
"Lát nữa Hoàng thượng sẽ tới, bà trực tiếp tìm ông ta cáo ngự trạng không phải dễ dàng hơn, đâu cần cần chúng ta?"
"Nhi tử của ta vẫn còn trong tay ông ấy."
"Vậy bà cảm thấy tại sao phải giúp bà đây. Đừng nhắc tới đường tỷ của ta, bây giờ tỷ ấy sống rất tốt. Nói thật chúng ta nên cảm ơn triệu Tú Anh, nếu không nhờ nàng ta, cuộc sống của đường tỷ sợ rằng sẽ không thoải mái tự tại như bây giờ."
"Các người không hận Triệu Tú Anh?" Triệu phu nhân kinh ngạc nhìn về phía nàng nói.
Chu Oánh nghe xong dửng dưng lắc đầu nói: "Không hận, một kẻ tồi tệ mà thôi, buông tha từ bỏ, đối với đường tỷ của ta mà nói cũng không có gì tổn thất."
"Vậy nếu bọn họ định tính kế phu thê hai người thì sao?"
"Có ý gì?"
"Hợp tác như thế nào?"
"Không thì sao, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, chúng ta không sợ bọn họ."
"Ngươi... ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Qua tối nay coi như hết." Triệu phu nhân nói xong thì đứng dậy dẫn con gái đi.
Chu Oánh thấy vậy mở thần thức đi theo, phát hiện màn sương dày trên người Triệu phu nhân ngoài vận xui ra thì còn có một chút khí huyết sát.
Điều này chứng tỏ trên người Triệu phu nhân có mạng người.
Nhưng nghĩ cũng đúng, dám tìm kẻ thù để mưu hại trượng phu của mình, bản thân cũng không phải hạng người lương thiện gì.
Còn như Triệu tiểu thư, trên người trừ vận xui nồng nặc ra thì không còn gì khác.
Nhưng bây giờ gương mặt không cam lòng mà dữ tợn của nàng ấy, cũng gián tiếp nói rõ nàng ấy không phải người lương thiện.
Chờ họ ra ngoài rồi, tìm chỗ vắng vẻ mà đứng, thì nghe được Triệu tiểu thư mặt đầy hốt hoảng hỏi: "Nương, làm sao đây, nàng ta không chịu giúp chúng ta."
"Gay go rồi, chỉ có thể lát nữa liều mạng cáo ngự trạng thôi."
"Không được, nương chúng ta sẽ không toàn mạng."
"Vậy thì lấy mạng đổi mạng đi, tóm lại ba mẹ con chúng ta, không thể trở thành đá kê chân cho ba mẹ con kia, nếu không ta chết không nhắm mắt."
"Nhưng mà, con..."
Triệu phu nhân nghe xong chỉnh lại quần áo cho nàng ấy nói: "Quả thực không được, con cải trang trốn đi, cuộc sống ngột ngạt này nương sống đủ rồi."
"Nương..."
"Được rồi, thừa dịp bây giờ các nàng không để ý chúng ta, con nhanh ra khỏi cung, trễ thêm nữa sợ rằng không còn kịp nữa."
"Nhưng..."
"Đi đi, nếu như có thể, nhớ phải trở về tìm ca ca của con đón người ra ngoài." Triệu phu nhân nói xong cho nàng một cuộn ngân phiếu.