Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67: Bán Công Thức Nấu Ăn

Chương 67: Bán Công Thức Nấu Ăn Chương 67: Bán Công Thức Nấu Ăn Chương 67: Bán Công Thức Nấu Ăn
Sau khi ăn tiếp thêm hai miếng thịt cá, ông ấy gắp thêm hai miếng giá đỗ cho vào trong miệng. Lần này, giá đỗ không chỉ mang theo vị tươi ngon nhè nhẹ của cá, mà nó còn mang theo vị cay rát, ngay cả một chút mùi tanh của giá đỗ cũng không có, ăn cực kỳ ngon miệng.

Đôi phu thê bọn họ ngồi đối diện nhìn thấy biểu cảm của Lưu chưởng quỹ là biết ông ấy cực kỳ hài lòng món cá hầm ớt và giá đỗ xào giấm. Ít nhất là bọn họ không cần lo lắng về nguồn tiêu thụ giá đỗ rồi.

Sau khi Lưu chưởng quỹ lại ăn thêm hai miếng thịt cá, ông ấy mới nói với tiểu nhị: "Đều mang xuống dưới đi, để cho mọi người đều nếm thử."

"Vâng ạ." Tiểu nhị vừa nghe thấy đã nhanh chóng thu dọn đĩa thức ăn đi và nhanh chóng pha một bình trà tiến vào phòng.

Lưu chưởng quỹ thấy vậy đứng dậy rót tách trà cho hai người rồi nói: "Cố lão đệ, không biết hai người định giá của giá đỗ này bao nhiêu?"

"Theo tiểu đệ biết, giá đỗ này có thể xem như là thức ăn mới, cho nên ngay từ đầu không nên bán với giá quá thấp. Huống chi này giá đỗ này có thể bán xuyên suốt mùa đông, cũng được xem như là tươi xanh vào mùa đông."

"Ngươi chắc chắn là có thể cung cấp giá đỗ xuyên suốt mùa đông sao?"

"Đúng vậy, nhưng số lượng giá đỗ cung cấp có hạn. Giá đỗ muốn nảy mầm cũng phải yêu cầu độ ấm, cho nên chỉ có thể trồng giá đỗ ở trong phòng mà thôi."

Lưu chưởng quỹ trầm tư một lát, sau đó ông ấy nói: "Năm văn tiền một cân thế nào?"

"Tám văn tiền." Cố Thừa Duệ giơ tay nói.

"Tám văn tiền thì tám văn tiền, nhưng các ngươi chỉ có thể cung cấp giá đỗ cho Hồng Vận lâu thôi."

"Có thể, nhưng trồng giá đỗ cũng không khó, cho nên người khác rất nhanh sẽ có thể phát hiện ra cách trồng giá đỗ. Đến lúc đó, chúng ta lại thương lượng giá cả sau."

"Ta hiểu rồi. Vậy nửa tháng đi, chỉ cần nửa tháng là đủ rồi. Đến lúc đó, chúng ta lại thay đổi giá cả sau, như thế nào?"

"Được, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta liên lạc sau nhé." Cố Thừa Duệ đứng dậy nói.

"Từ từ, ta có thể xin công thức của bốn món ăn kia hay không... ?" Lưu chưởng quỹ chỉ vào mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn về phía Chu Oánh.

Tuy rằng ông ấy không thích những món ăn có vị nặng, nhưng người có khẩu vị ăn thức ăn nặng mùi cũng không ít, đặc biệt là trong thời tiết mùa đông này. Ông ấy tin tưởng rằng món cá hầm ớt một khi được ra mắt chắc chắn nó sẽ bán rất chạy.

"Ồ, vậy thì không biết Lưu chưởng quỹ tính trả bao nhiêu tiền?" Chu Oánh tò mò hỏi ngược lại.

Nói thật, trước đây nàng cũng không có tính bán công thức món ăn. Rốt cuộc nàng không cho rằng công thức món ăn của mình là cái bí mật gì cả. Nếu không thì nàng cũng sẽ không leo lên núi đi đào dược liệu đâu. Nhưng nếu chuyện làm ăn đã đưa tới cửa, vậy thì nàng cũng sẽ không ngốc nghếch mà bỏ qua đâu.

"Công thức nấu bốn món ăn, một trăm lượng." Lưu chưởng quỹ chần chờ một chút rồi giơ tay nói.

"Thành giao, ông chuẩn bị giấy bút để ghi chép lại công thức. Sau đó, ông lại tìm một đầu bếp mà ông tin tưởng, nô gia sẽ cầm tay chỉ cách nấu từng món một cho hắn." Chu Oánh sảng khoái trả lời.

Rốt cuộc, ngoại trừ món cá hầm ớt ra thì những món khác cũng không có kỹ thuật nào cả.

"Chờ một lát." Lưu chưởng quỹ nói xong, sau đó xoay người đi bên ngoài cầm giấy bút tiến vào trong phòng.

Sau đó từ Chu Oánh kể lại cách nấu ăn, Lưu chưởng quỹ ghi chép lại. Chẳng bao lâu, bốn công thức món ăn đã được ghi chép xong.

Cuối cùng Chu Oánh mới nhắc nhở: "Không biết ông có biết hạt tiêu Tứ Xuyên hay không? Đó chính là một loại hạt tiêu có màu xanh đậm. Mùi vị của nó càng đậm hơn. Nếu đổi hạt tiêu thành hạt tiêu Tứ Xuyên thì hương vị sẽ càng ngon hơn."
Bình Luận (0)
Comment