Chương 718: Suy Tính
Chương 718: Suy Tính
Chương 718: Suy Tính
Trái lại Ma Cô thoải mái nhận lấy, bỏ vào miệng, nhìn vào Chu Oánh nói: "Nhớ là hận ta, bỏ qua cho Tiểu Húc, nó... trong tay nó không có mạng người."
Chật vật nói ra chữ cuối cùng, bà ta phun một búng máu, trực tiếp ngã xuống đất, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Chu Oánh.
Chu Oánh gật đầu: "Yên tâm, bọn ta sẽ không làm khó hắn."
Ma Cô thấy vậy thì cười, rồi cũng tắt thở.
Đồng thời phu xe cũng không cam lòng tắt thở theo.
Sau đó hai người thu dọn hiện trường, dùng chiếu bọc hai người lại, tìm một nơi có ánh nắng tươi sáng, chia ra chôn xuống.
Bận rộn xong, Chu Oánh lấy giấy tiền để bên trong không gian ra, đốt một đống lớn cho họ, cuối cùng đi xuống núi.
Lúc trở lại kinh thành, trời đã tối, trên đường đã chẳng còn ai.
Hai người đến Nam Thành một chuyến, đầu tiên là xem hai cửa hàng mua lại.
Không ngờ trên con đường này đã khai trương tiệm cơm nhỏ, hơn nữa làm ăn cũng không tệ, họ tò mò vào ăn một bữa.
Bất ngờ là chỉ có cơm và mấy món xào, đồ ăn miễn cưỡng chân chính không có món nào.
Hai người cố ăn một bữa, sau đó chạy xe ngựa vào trong cửa hàng, lập tức cho chuẩn bị nước và rơm.
Tiếp đó họ lặng lẽ tìm được ngõ hoa hòe số bốn, dùng chìa khóa từ chỗ Ma Cô mở cửa.
Họ chạy thẳng đến phòng ngủ chính, Chu Oánh lại dùng thần thức tìm một lần, cuối cùng ở vị trí bên trong đầu giường, tìm được một cái nút, thử đè xuống.
Một ám thất(*) không lớn rất nhanh xuất hiện bên dưới giường.
(*) ám thất: phòng tối
Cả hai không di chuyển giường, Chu Oánh thông qua không gian trực tiếp thu giường vào trong không gian.
Sau khi kiểm tra trong nhà một lần, chắc chắn không còn vật gì giá trị, hai người rất nhanh xóa đi dấu vết của mình và nhanh chóng lên xe ngựa trở về phủ.
Rửa mặt đơn giản xong, hai người tiến vào không gian, kiểm tra đồ Ma Cô để lại, nói thật là chẳng có vật gì giá trị.
Có túi nhỏ chứa tài liệu, ngọc bội, mấy món trang sức, còn có một thanh đại chủy thủ, với mấy sợi dây dính máu.
Cuối cùng là một bọc độc dược đoạn hồn hương lớn Ma Cô tự mình làm.
Sau khi xem xong, Cố Thừa Duệ nhíu mày nói: "Sợ là những thứ này không có ích lợi gì."
"Chắc hắn là có, chỉ là trước mắt chưa có cơ hội thích hợp." Chu Oánh nói tới đây, vẻ mặt buồn thiu: "Xem ra giết Ma Cô có hơi hấp tấp, sợ là mấy thứ này không làm khó được Lữ thị."
"Sai. Ma Cô dám nói với chúng ta, nhưng khi đối mặt với lão phu nhân, bà ta thà tự sát cũng không dám mở miệng. Đó chính là nô tính, nô tính đã khắc sâu vào xương tủy bà ta. Nếu không, bà ta sẽ không thể hiện rõ việc ghê tởm giết người, nhưng vẫn phải nghe lệnh giết người." Cố Thừa Duệ nói tới đây: "Thật ra còn có một biện pháp tốt hơn, đó chính là để hai vị phu nhân Định An Hầu đấu nhau, như vậy dù Lữ thị không chết, cũng không có tâm tư gây phiền phức cho chúng ta.
Cách thứ hai, cần có bạc tìm người thực hiện, nàng biết tư phòng Lữ thị ở đâu mà, trực tiếp tiếp nhận là được."
"Vậy chàng nói trước đi, làm sao để họ đấu nhau?" Chu Oánh vẻ mặt tò mò hỏi.
"Ta nhớ ban đầu phần danh sách kia có in mặt gián điệp, bên Lữ thị cũng có người của lão phu nhân, nàng nói nếu người ấy chết trong tay Ma Cô, lão phu nhân sẽ nghĩ như thế nào."
Chu Oánh nghe xong mắt sáng lên nói: "Ma Cô thường dùng độc dược đoạn hồn hương."
"Không sai, không phải nàng đã nói sao, thuốc kia là một mình bà ta làm, tưởng rằng lão phu nhân sẽ không biết gì cả."