Chương 724: Kiểm Tra 2
Chương 724: Kiểm Tra 2
Chương 724: Kiểm Tra 2
Chu Oánh mở ra nhìn lướt qua, quả nhiên là phương pháp ghi chép nguyên thủy nhất, cũng còn may phần thu và chi đều được tách ra.
Hơn nữa cũng có kết ngày, kết tháng cùng với kết năm, tóm lại nhìn chung khá tốt.
Sau đó cô tìm một tờ nhiều chữ nhất, cẩn thận kiểm tra kỹ các chữ trên đó, xác định không có lỗi chính tả, sau đó hỏi:
"Đã từng đi học chưa?"
"Không có, có điều mẫu thân ta có biết ít chữ, cho nên ta học từ mẫu thân được một chút. Sau đó lúc theo cữu cữu học võ trong phủ, có theo học tiên sinh phòng thu chi trong phủ, việc ghi chép sổ sách này cũng là học vào thời điểm đó."
Chu Oánh nghe xong gật đầu hỏi:
"Ta đã nghe nói về chuyện trên thôn trang rồi. Nhưng mà tiểu Phương Trang Đầu đã tiếp quản rồi, không thể thay đổi người được. Nhưng có điều chúng ta cũng không muốn nhìn thấy nhân tài bị mai một. Quý phủ ở Nam Thành có một cửa hàng tầm một trăm mét vuông, ta dự định muốn làm ăn, cho ngươi tới quản, vậy ngươi cảm thấy bản thân có thể đảm nhận được không?"
Lai Hỉ nghe xong trên mặt hiện rõ nét vui mừng, có điều chẳng mấy chốc đã lắc đầu nói:
"Nhưng mà ta lại không biết nấu ăn đâu?"
"Không cần ngươi phải biết, chỉ cần ngươi phụ trách việc quản lý là được, nói thẳng ra chính là chưởng quỹ của cửa hàng. Đến lúc đó ta sẽ phái cho ngươi hai đầu bếp, sau đó điều thêm hai tiểu nhị. Nhưng có điều là việc quản lý cửa hàng còn khó hơn so với quản lý thôn trang, không chỉ cần quản lý tốt người của cửa hàng mà còn cần tổ chức tốt nhân mạch ở bên ngoài. Nhất là các mối quan hệ xung quanh. Đúng rồi, cửa hàng bên cạnh là một cái cửa hàng xe ngựa, bên trong có rất nhiều thương nhân đi vân du tứ phương trời, ngươi cũng phải theo chân họ mà tạo dựng mối quan hệ cho tốt."
Lai Hỉ nghe xong, đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng.
Thành thật mà nói, hắn ta có thể quản lý thôn trang là bởi từ nhỏ đã được tiếp xúc nhiều, cho nên hiểu được bản chất bên trong nó.
Nhưng mà để hắn ta kinh doanh cửa hàng thì hắn ta thật sự dốt đặc cán mai.
Hơn nữa hắn ta cũng biết mở quán cơm rất khó, gặp được muôn hình muôn vẻ khách nhân, loại người nào cũng đều có, hắn ta sợ không ứng phó được.
Chu Oánh thấy vậy trả sổ sách cho hắn ta, nói:
"Quay về nghĩ thật kỹ đi, chậm nhất là giữa trưa ngày mai trả lời ta. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, từ nay về sau không được phép đối đầu với tiểu Phương nữa."
"Tiểu nhân hiểu, tạ ơn phu nhân đã tán thưởng." Lai Hỉ liên tục gật đầu nói, sau khi nói xong cất sổ sách rồi quay về làm việc.
"Tên tiểu tử này không ổn đâu, có chút bảo thủ, không chịu thay đổi, nếu thật sự muốn dùng hắn quản lý cửa hàng, sợ là phải chịu khổ luyện một phen mới được." Cố Thừa Duệ nói.
"Có ưu điểm ắt có nhược điểm, tuy rằng có chút bốc đồng, nhưng mà dùng người như vậy mới tương đối yên tâm."
"Được, tùy theo ý nàng, ta chỉ đưa ra ý kiến về phương pháp này chứ không tham dự phụ trách." Cố Thừa Duệ nói xong xuống tìm Trần Hách.
"Ta thấy chàng lười biếng thì có." Chu Oánh đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay người mang Nhị Tráng vào trong nhà.
Giữa trưa, Cố Thừa Duệ mời Trần Hách vào nhà ăn bữa cơm.
Buổi chiều, hai người mang theo Nhị Tráng đi một chuyến tới thôn trang mới.
Lúc này, thôn trang đã có biến hóa lớn, ban đầu cằn cỗi hoang vu là thế, nay đã trở nên gọn gàng chỉn chu hẳn.
Hơn nữa những cây con đã mọc lên, mặt đất một mảnh xanh tươi, chắc hẳn chẳng mấy chốc nó sẽ ngày càng trở nên xinh đẹp.
Hai người vừa mới rời khỏi ruộng rau, Phương Trang Đầu liền chạy tới nói:
''Lão gia, phu nhân, các ngài nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?"
"Không về thành mà nửa đường liền quay trở lại đây." Cố Thừa Duệ nói tới đây, hỏi:
"Đúng rồi, đất thiếu cây giống sao?"
"Không thiếu, nhưng mà sinh trưởng không được tốt cho lắm." Phương Trang Đầu nói tới đây chỉ vào rau chân vịt trên mặt đất, nói:
"Các ngài nhìn xem rau chân vịt này đi, rau nhiều mà cây lại gầy yếu không khỏe mạnh, rõ ràng là vẫn còn thiếu phân bón."